Chương trước
Chương sau
Editor: Hương Cỏ

Quý phi hài lòng gật gật đầu, miệng luôn tươi cười, "Chuyện Trương Tần đã qua, Hi Uyển Nghi kia cũng không làm náo động. Giờ Bản cung tổ chức tiệc ngắm hoa, Hoàng thượng chịu đến thấy rõ là đã nguôi giận. Hi Uyển Nghi kia cũng là kẻ biết thời thế, nếu nàng ta đã nói sức khỏe chưa tốt thì sau khi khai tiệc ban thưởng vài món ăn cũng là cho nàng ta chút thể diện."

Hoa cô cô cười đáp ứng, nói: "Giờ khẳng định trong lòng Hi Uyển Nghi đối với Hoàng hậu nương nương có chút bất mãn. Nương nương làm như vậy, nếu Hoàng hậu biết chỉ sợ lại cho rằng Hi Uyển Nghi kia không hiểu quy củ."

Quý phi cũng cười, tự mình đeo hoa tai thạch lựu ru-bi lên, chau chau mày nhìn mình trong gương, "Trước đây ta đã coi thường Hi Uyển Nghi kia, cô ta cũng khá thông minh đấy. Nhưng trong hậu cung này chút ít thông minh đó cũng không lâu dài được. Bản cung nhịn cô ta lâu như thế, mặc dù trước đây Hoàng thượng còn giận ta thì giờ thấy ta nhún nhường như vậy cũng phải cho ta chút thể diện thôi."

"Nương nương co được dãn được, đó mới là thông minh." Hoa cô cô cười như thể trên mặt nở một đóa hoa, chỉ sợ nương nương ngang bướng mãi thôi, thế này tốt hơn nhiều.

Quý phi đứng lên, ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài, "Hôm nay ông trời cũng giúp ta, là một ngày nắng đẹp."

Mùa đông ngắm mai là chuyện rất lịch sự tao nhã, trong ngự hoa viên có xây dựng vườn mai dành riêng trồng hoa mai để các quý vị chủ tử trong hậu cung có thể đến chiêm ngưỡng cảnh đẹp. Quý phi tổ chức yến hội trong vườn mai, chỗ có đình bát giác khá rộng lớn.

Đình bát giác này được xây khá cổ kính, trên đỉnh cỏ tranh mọc lan tràn, cột gỗ cao to bóng loáng, không hề sơn phết mà nước gỗ bóng bẩy, đầy hàm xúc cổ kính. Khi Quý phi đến, bên trong đã tới không ít người, nhìn thấy Quý phi tới, mọi người liền đứng dậy nghênh đón.

Trong vườn rộng lớn nụ mai chi chít đầu cành, hồng mai nở rộ, giữa đám hoa mai rực rỡ, Quý phi mặc cung trang màu hồng thạch lựu càng thêm kiều diễm xuất chúng, phong thái phi phàm.

"Đa số các chủ tử trong hậu cung đều đến, chỉ có Đậu Phương Nghi đang dưỡng bệnh, Tề Vinh Hoa chiếu cố nàng ta cũng không đến." Vân Thường nói cho chủ tử nghe mấy tin như vậy, trong lòng cũng hơi lo lắng, Quý phi nương nương sẽ không tức giận chứ.

Tự Cẩm sớm đã đoán được như vậy, Đậu Phương Nghi nhát như chuột, Tề Vinh Hoa và Quý phi có chút ân oán, hai người này không đi là nằm trong dự liệu. Còn như nàng, cười nói với Vân Thường: "Quý phi nương nương ước gì ta không đi đâu, ta không đi sẽ không trách ta, chỉ sợ còn có ban thưởng đấy."

Trong phút chốc Vân Thường nghe không hiểu, nhưng chỉ trải qua thời gian uống một ly trà,  Hoa cô cô tự mình đưa tới mấy món ăn do Quý phi ban thưởng, lúc ấy nàng ta mới kinh ngạc nhìn sang chủ tử mình, chủ tử đoán cũng quá chuẩn đi.

Vì cáo bệnh, hôm nay Tự Cẩm cũng không mặc áo khoác ngoài gặp người khác, chỉ mặc một áo váy màu xanh nhạt, trên mặt cũng không thoa son phấn nên hơi tái, thật sự có vài phần nhợt nhạt yếu bệnh. Hoa cô cô biểu đạt sự quan tâm của Quý phi, Tự Cẩm cũng hết sức trịnh trọng bày tỏ lòng cảm tạ, sau đó mới để cho Vân Thường tươi cười tiễn người ra ngoài.

Đợi đến khi đưa Hoa cô cô đi, Vân Thường trở về xem thức ăn trên bàn, vẫn còn chưa hiểu hỏi "Chủ tử, sao người đoán được Quý phi sẽ làm như vậy?"

"Rất đơn giản, ta mà đi, vạn nhất quyến rũ Hoàng thượng đi thì sao?" Tự Cẩm ha ha cười một tiếng, cũng không động vào thức ăn trên bàn, chỉ nói: "Các ngươi đem những món ăn này chia nhau đi."

Vân Thường đương nhiên cũng không đồng ý chủ tử ăn thức ăn bên ngoài đưa tới, ai biết bên trong có thứ gì xấu xa hay không. Mặc dù Quý phi không thể nào làm chuyện như vậy, nhưng phòng ngừa vạn nhất vẫn tốt hơn. Nàng ta kêu tiểu cung nhân đến bưng đồ ăn đi xuống chia cho mọi người, còn mình ra ngoài kêu Thuận Toàn đi Ngự Thiện phòng kêu thức ăn.

Buổi trưa thức ăn rất đơn giản, Tự Cẩm cũng không có khẩu vị. Chỉ sợ lúc này Tiêu Kỳ đang ở vườn mai, giữa đám mỹ nhân vây quanh uống rượu mua vui. Nàng biết rõ hắn đã dồng ý với mình thì sẽ về nhưng trong lòng vẫn không thoải mái. Ăn được hai miếng, thấy bên ngoài trời giá rét đông lạnh bèn dứt khoát đi ngủ trưa.

Ngủ, sẽ không nghĩ ngợi lung tung.

Ngủ được một giấc tỉnh lại, bên ngoài trời đã tối. Tự Cẩm vén màn gọi người vào, bên trong đã đốt đèn.

"Giờ nào rồi?"

"Bẩm chủ tử, đã gần hết giờ Dậu."

“Đã muộn như vậy sao?"

Tự Cẩm mang giày đứng lên, Vân Thường vội vàng choàng áo khoác ngoài cho nàng, Diện Mi mang người bưng chậu đồng đựng nước ấm, khăn v.v.. Vào. Tự Cẩm rửa tay, mặt sạch sẽ sau đó ngồi ở trước gương nói với Diện Mi: "Chỉ cần buộc lại đơn giản thôi, buổi tối không ra ngoài." Búi tóc lên đầu nặng, da đau, Tự Cẩm là người có thể lười biếng thì lười biếng.

Diện Mi vội vàng vâng lời, cầm lấy lược ngà voi trong tay chải từ trên xuống dưới, trong tay lưu loát buộc thành một túm, cài một cây trâm ngọc màu xanh lên tóc đen nhánh, ánh sáng chiếu lên rất có cảm giác lung linh huyễn hoặc.

"Hoàng thượng còn chưa tới sao?" Tự Cẩm nhẹ nhàng nhíu mày, cho mấy người bên cạnh đi ra  ngoài nàng liền ngồi trên giường gần cửa sổ lớn, nghiêng đầu nhìn Vân Thường hỏi.

Nét mặt Vân Thường hơi chựng lại, nhìn chủ tử trong lòng khó xử, ngoài mặt lại cố ra vẻ thoải mái nói: "Chắc là chỗ Hoàng thượng còn đang bận, nếu không để nô tỳ sai Thuận Toàn đi xem một chút?"

Tự Cẩm đâu phải là trẻ con thật sự, nhìn nét mặt Vân Thường thì còn có cái gì không hiểu nữa, đây là Tiêu Kỳ sẽ ở Trường Nhạc Cung?

Tự Cẩm không nói gì, trong bất giác không khí trong phòng trở nên đè nén khó thở, giống như miếng bọt biển bị thấm đẫm nước, nặng trịch đè xuống vậy. Kéo qua chiếc gối mềm thêu hoa nghệ tươi, Tự Cẩm chỉ cảm thấy trong lòng có từng đợt sóng sôi trào nóng bỏng, một lần lại cố gắng khuyên bảo chính mình. Chuyện này có cái gì ngoài dự đoán chứ, Quý phi đã chuẩn bị đầy đủ, đương nhiên sẽ nghĩ biện pháp giữ Tiêu Kỳ lại.

Nguyên một đám Vân Thường và Diện Mi mặt mày chăng thẳng, Tự Cẩm nhìn vẻ mặt đó của bọn họ liền ra vẻ tươi cười, "Đã muộn như thế thì truyền lệnh gọi thức ăn đi."

Nghe chủ tử nói, Vân Thường và Diện Mi vội vàng đáp một tiếng, Diện Mi ra ngoài truyền lời, Vân Thường trong lòng hơi khổ sở, ngoài miệng không thể không khuyên nhủ: "Chủ tử, người đừng buồn, Quý phi nói là tiểu công chúa nhớ phụ hoàng quấy khóc suốt nên mới mời Hoàng thượng đi."

"Ngươi căng thẳng cái gì, cho dù Hoàng thượng không tới thăm công chúa, chẳng lẽ còn không thể đi xem Quý phi sao?" Tự Cẩm trong lòng có cục nghẹn khó chịu, lại cũng không thể làm loạn mấy người phía dưới, nhìn nét mặt cam chịu của Vân Thường càng cười tươi hơn, "Được rồi, đừng có nghĩ nhiều, sau khi ăn tối cả mọi người đi nghỉ ngơi sớm đi."

Ngự Thiện phòng đưa tới bữa tối cực kỳ phong phú, tám món ăn một món canh, tất cả đều là những món Tự Cẩm thích ăn. Nếu bình thường, nàng ăn không ít nhưng ngày hôm nay lại chẳng có hứng thú gì, đôi đũa nhấc lên đặt xuống mấy lần, cố gắng ăn nửa chén cháo rồi không thể ăn thêm gì nữa.

Nhìn chủ tử ăn ít như vậy, Vân Thường và Diện Mi đều nóng ruột. Rốt cuộc Diện Mi còn thiếu kiên nhẫn, nói: "Chủ tử, người ăn thêm chút nữa đi, đừng vì mấy người không liên quan mà ủy khuất chính mình."

Nói vậy cũng chưa thỏa đáng, Vân Thường vội vàng kéo Diện Mi một cái, những lời Diện Mi muốn nói nữa liền nuốt lại, nuốc mắt đang tràn ra mi cũng phải cố nín trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.