Chương trước
Chương sau
Editor: Hương Cỏ

Hai người chê cười nhau một hồi rồi cũng không nhắc tới chuyện trong cung nữa. Mắt thấy sắp đến lượt tuyển chọn cuối cùng, tất cả mọi người trong Minh Tú Cung đều khẩn trương lên. Dù sao trong này cũng chẳng còn bao nhiêu người, được giữ lại chắc cũng chỉ khoảng một nửa mà thôi. Mà những người được giữ lại kia sẽ có mấy người được sơ phong địa vị cao đâu. Giống như Quý phi, vừa tiến cung đã được phong làm quý phi chắc chắn sẽ không có ai nữa. Vị trí tứ phi còn thiếu hai chỗ, nhưng cung phi được thánh sủng, lại có gia thế thì không hề thiếu. Bọn họ mới vào đừng trông mong được địa vị cao.

Những vị phần tầm trung thì còn có thể suy nghĩ một chút. Trong này nhìn xuất thân các tú nữ thì cũng đoán được vài phần. Huống chi còn có cháu gái Thái hậu, muội muội của Hoàng hậu ở kia. Tứ phi không dám nghĩ, nhưng có lẽ phi vị thì có thể? Không được nữa thì cửu tần cũng không phải là lựa chọn kém.

Nghĩ đến đây, mọi người liền khó tránh khỏi nhiệt huyết sôi trào. Như Hi Dung Hoa kìa, xuất thân bình thường, ba năm nhẫn nhịn, giờ lại đang có thai, cũng chẳng qua chỉ là một Dung Hoa mà thôi.

Cho nên, xuất thân quả nhiên rất trọng yếu. Cũng không biết có khi nào Hi Dung Hoa oán hận người trong nhà không, năm đó vì sao phải ra ngoài tự lập môn hộ. Nếu không ra tộc, dựa vào thân phận con gái của Tô gia Khúc Châu thì chắc chắn sẽ nhận được vị trí một trong tứ phi.

Mấy ngày này của Tiêu Kỳ trôi qua rất không thuận lợi, rất không vui, thật sự khá bực bội. Rõ ràng Tự Cẩm vẫn cư xử y như trước đây, nhưng hắn lại cảm thấy không giống. Nhưng nếu bảo hắn phải chỉ ra chỗ nào khác lạ thì lại không nói ra được. Từ xiêm y đến cơm canh rồi đến thuốc bổ mỗi ngày không thiếu cái gì. Đi tới Di Cùng hiên Tự Cẩm cũng đón chào tươi cười vui vẻ y như trước, nhưng … hương vị chính là không giống. Đúng rồi, chính là hương vị trước đây, tựa như bây giờ không có nữa.

Quản Trường An thấy Hoàng thượng lại ngẩn người, hôm nay cũng không biết là lần thứ mấy rồi, lập tức cúi đầu giả bộ bức tượng, tuyệt không dám nhìn lung tung, tận lực làm cho mình không có cảm giác tồn tại.

Bên ngoài bóng dáng Đồng Ý lấp ló qua, Quản Trường An nhìn nhìn, khẽ nhón chân lặng lẽ đi ra ngoài, "Chuyện gì vậy?" Hắn ta hỏi cực khẽ.

"Mao Đông Lâm của Trường Nhạc Cung cầu kiến Hoàng thượng." Đồng Ý chỉ chỉ chỗ không xa sau lưng mình.

Quản Trường An ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua, Mao Đông Lâm liền cười bước nhanh tới, "Quản công công, nhờ ông dàn xếp với, Quý phi nương nương sai nô tài đến."

Quản Trường An nghĩ thầm, giờ phút này tâm trạng Hoàng thượng tám phần là không vui. Giờ này mà ngươi đi vào chỉ sợ gặp xui xẻo. Hắn ta và Quý phi có chút ân oán, với mấy người bên cạnh Quý phi cũng không hòa thuận, lúc đó cười ngọt nói: "Không dám không dám, Mao công công chờ một chút, tôi sẽ vào trong bẩm báo Hoàng thượng một tiếng."

Hiếm được khi Quản Trường An không gây khó dễ, Mao Đông Lâm trong lòng còn nghĩ coi như ngươi biết điều.

Quản Trường An liền đi ra rất nhanh, "Hoàng thượng tuyên Mao công công đi vào, ông nhanh lên."

Mao Đông Lâm chắp chắp tay, nhấc chân tiến đại điện.

Quản Trường An chắp tay sau lưng giữ ngoài cửa, căng tai nghe động tĩnh, chỉ nghe Mao Đông Lâm nói là Ngọc Trân công chúa muốn gặp phụ hoàng, Quý phi nương nương mời Hoàng thượng tới dùng cơm trưa. Nhưng có lẽ Hoàng thượng sẽ không đồng ý, hắn đã nói sẽ tới Di Cùng hiên dùng cơm buổi trưa rồi.

Ngay khi Quản Trường An cho rằng Mao Đông Lâm sẽ phải mất hứng mà về thì lại nghe Hoàng thượng đồng ý.

Trong lúc nhất thời, cả người như đá hóa đứng chỗ đó. Ngay cả khi Mao Đông Lâm đi ra, cũng chưa hồi phục tinh thần. Mao Đông Lâm vừa đi, Hoàng thượng liền kêu Quản Trường An đi Di Cùng hiên thông báo một tiếng.

Quản Trường An:...

Ông trời cũng thật sự bất công, dựa vào đâu mà Quý phi rước hoàng đế đi, hắn ta lại phải tới Di Cùng hiên nhìn người khác ghét bỏ chứ?

Trong lòng tức giận bất bình, không khỏi lại ghi một khoản nợ cho Trường Nhạc Cung.

Hoàng thượng phân phó, Quản Trường An không dám hai lời, chỉ vội vàng đi sang Di Cùng hiên truyền lời. Đến trước mặt Hi chủ tử, Quản Trường An cười tươi như hoa nở giữa mùa xuân, "Hoàng thượng vốn muốn tới, nhưng Mao Đông Lâm của Trường Nhạc Cung đến nói Ngọc Trân công chúa quấy khóc muốn gặp phụ hoàng. Quý phi nương nương dỗ mãi không được, chỉ có thể đến mời Hoàng thượng đi qua."

Nụ cười trên mặt Tự Cẩm không thay đổi một chút nào, vừa cười vừa nói: "Làm phiền Quản công công tự mình đến đây một chuyến, ông vất vả rồi."

"Là bổn phận người hầu, nô mới không dám nói vất vả, đều là việc phải làm."

Tự Cẩm lại cười cười, "Ta sẽ không làm trễ nải thời gian của công công, ông bẩm với Hoàng thượng một tiếng, nói ta biết rõ rồi. Ngọc Trân công chúa xưa nay gần gũi với Hoàng thượng, tưởng niệm phụ hoàng là đúng thôi. Hoàng thượng nên chơi với công chúa thật lâu, thật vui, tận hưởng một nhà hạnh phúc."

Quản Trường An nghe lời nói này, chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, cũng không dám nán lại, liền cáo lui về Sùng Minh Điện phục mệnh.

Tiêu Kỳ cẩn thận hỏi thăm nét mặt, giọng nói của Tự Cẩm, nghe xong mặt lại cau có, lập tức mây đen che đỉnh núi. Quản Trường An hận mình không thể co lại thành một búi cút ra ngoài.

"Chuẩn bị ngự giá."

"Dạ." Quản Trường An trong lòng cả kinh, đây là Hoàng thượng muốn gióng trống khua chiêng đi Trường Nhạc Cung rồi.

Buổi trưa chuyện Hoàng thượng đi Trường Nhạc Cung rất nhanh liền truyền khắp hậu cung. Dù sao ngự giá quá rõ ràng, muốn bỏ qua cũng không thể làm được. Nghe nói mãi cho đến cuối giờ Thân, ngự giá mới rời đi Trường Nhạc Cung. Đội ngũ sáng ngời kia, không biết rõ là ao ước của bao nhiêu trái tim giai nhân trong ngự hoa viên.

Bữa tối lúc Tiêu Kỳ tới Di Cùng hiên, cố ý nhắc đến chuyện Trường Nhạc Cung, còn đề cập tới Ngọc Trân công chúa. Nếu dựa theo trước đây, thế nào Tự Cẩm cũng tỏ ra ghen tị, ăn dấm chua một thôi một hồi, bắt mình phải dụ dỗ tới lui mới chịu. Ai biết ngày hôm nay Tự Cẩm lại cực kỳ khoan dung nhu hòa nói: "Ngọc Trân công chúa yêu thương Hoàng thượng, hai người là quan hệ cha con, gần gũi nhau là hợp lòng người, Hoàng thượng nên đi thăm công chúa thường xuyên hơn mới được."

Nếu giờ phút này mà Tiêu Kỳ còn chưa biết rõ đã xảy ra vấn đề, vậy thì thật sự là kẻ ngốc rồi.

Nhưng là, rốt cuộc Tự Cẩm đang giận cái gì chứ?

Nếu nói là vì chuyện biểu muội thì mấy ngày nay hắn cũng có gặp nàng ta đâu. Nếu nói là vì chuyện Kiều gia thì hắn cũng bởi vì công lý, vì thế thái hậu và hắn đã có tranh chấp, rất không vui. Mấy ngày nay, ngay cả Hoàng hậu còn không thiếu bị thái hậu gây khó dễ nhiều lần.  Nếu không phải là hắn bày mưu đặt kế, hoàng hậu che chở Tự Cẩm, chỉ sợ Thái hậu cũng sẽ tới gây khó dễ cho nàng.

Nàng còn giận cái gì?

Mặt Tiêu Kỳ bỗng chốc tối sầm. Giớ phút đó hắn rốt cục hiểu được vì sao cổ nhân nói lòng của nữ nhân giống như kim dưới đáy biển.

Ngay cả khi xử lý triều đình chính vụ, hắn cũng không cảm thấy khó khăn như thế này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.