Chương trước
Chương sau
Editor: Hương Cỏ

"Hoàng thượng giá lâm!"

"Hi Phi nương nương đến!"

Đột nhiên một giọng nói vang lên, khiến toàn bộ người trong đại điện đều yên tĩnh trở lại, mọi người lập tức đứng dậy đón chào. Nhưng câu hô phía sau kia "Hi Phi nương nương đến!" lại làm tất cả mọi người cảm thấy kinh ngạc.

Hi Phi đến ư?

Sao lại vậy chứ?

Không phải nàng rất coi trọng thai nhi trong bụng mình sao, bình thường không chịu bước ra khỏi cửa Di cùng hiên, vì sao ngày hôm nay lại tới tham gia tiệc sinh nhật của Hiền phi?

Hơn nữa, là đi theo Hoàng thượng cùng nhau đến.

"Thần thiếp cung nghênh thánh giá." Mọi người cùng hô lên.

"Tất cả đứng lên đi." Tiêu Kỳ dắt tay Tự Cẩm chậm rãi đi đến, nhìn mọi người liền nói.

Tự Cẩm lặng lẽ rút khỏi tay Tiêu Kỳ, tiến lên thỉnh an hoàng hậu, "Thàn thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

Hoàng hậu cười đỡ Hi Phi dậy, nhìn nàng nói: "Hôm nay chắc là muốn ra ngoài tham gia náo nhiệt một chút? Nhìn muội tinh thần không tệ."

"Đa tạ nương nương nhớ thương, thần thiếp mọi thứ đều rất tốt." Tự Cẩm cười trả lời một câu, sau đó nhìn sang phía quý phi, "Thỉnh an quý phi tỷ tỷ."

Quý phi cười cười, "Hi Phi không cần đa lễ, bây giờ người cô nặng nề, nên tự chiếu cố mình tốt trước mới là chuyện quan trọng."

Trong lời nói có gai, Tự Cẩm cũng không phản ứng quý phi, chỉ cười một cái với nàng ta, sau đó nhìn sang phía Hiền phi, "Thần thiếp cung chúc Hiền phi tỷ tỷ sinh nhật vui vẻ, nguyện tỷ tỷ luôn vui vẻ, hạnh phúc." Nói rồi đưa lên lễ mừng thọ.

Hiền phi trong lòng vừa mừng vừa sợ, mừng là Hoàng thượng đến, kinh hãi là Hi Phi cũng đi theo. Nhưng trên mặt lại không tỏ ra chút gì, tự mình tiếp nhận lễ thọ, nói với Tự Cẩm: "Hi Phi muội muội có thể tới là ta vui vẻ rồi, làm phiền muội nhớ kỹ."

Mọi người cười nói một hồi, hai bên chào nhau, hoàng hậu liền mời Hoàng thượng đi lên ghế trên. Một bên của Tiêu Kỳ đương nhiên là hoàng hậu, chỗ ngồi bên kia là để dành cho thọ tinh Hiền phi. Quý phi cũng phải chuyển xuống một vị trí, dù sao hôm nay là ngày vui của Hiền phi, thể diện này phải dành cho người ta.

Nhưng …, vậy thì Hi Phi sẽ ngồi ở đâu chứ?

Phía dưới mọi người bây giờ đã hồi phục tinh thần, nhưng nhìn Hi Phi dung quang toả sáng đứng thẳng trong đại điện, trong lòng mọi người đều nặng trịch.

Hi Phi này quả thực là âm hồn không tan, thật sự là quá đáng giận.

Có nàng ở đây, trong mắt Hoàng thượng còn nhìn tới người khác sao?

Đều cho rằng ngày hôm nay Hi Phi không có mặt, mọi người lên tinh thần, định lộ diện trước mặt hoàng thượng, kết quả thì sao?

Mặc dù là trong lòng mọi người không phục, nhưng có một sự thật không thừa nhận cũng không được, nơi nào có Hi Phi, hoàng thượng không nhìn thấy người khác.

Mặc cho dung mạo ngươi độc nhất vô nhị, mặc cho ngươi tài nghệ hơn người, toàn bộ đều vô dụng!

"Hi Phi muội muội đến ngồi bên cạnh bản cung, vừa vặn để tỷ muội chúng ta trò chuyện." Hoàng hậu sai người đặt thêm một ghế ngồi bên cạnh mình, cười vẫy vẫy tay với Tự Cẩm.

Trong lòng Tự Cẩm thở dài, hoàng hậu thật sự là không hổ là hoàng hậu. Nàng vô tình gây phiến phức cho Hiền phi, dù sao cũng là sinh nhật người ta, bèn cười nhận sự an bài của hoàng hậu, bước chân nhẹ nhàng đi qua.

Tiêu Kỳ nhìn Tự Cẩm, mãi cho đến khi nàng vững vàng ngồi xuống thì mới quay đầu đi. Kỳ thật khoảng cách giữa hai người rất gần, ở giữa chỉ cách một mình hoàng hậu mà thôi.

Sau khi Hoàng đế đến, theo đó chính là Quản Trường An đi ra thông báo các lễ vật Hoàng thượng thưởng cho sinh nhật Hiền phi. Một danh sách đồ thưởng dài cả trang, cũng coi là cực kỳ thể diện. Hiền phi cực kỳ ngoài ý muốn, trên mặt ngạc nhiên mừng rỡ tạ ơn hoàng ân, sai người nhận các đồ vật mang đi, lại nhìn ánh mắt hâm mộ của tần phi ở đó, chỉ cảm giác lưng mình cũng có thể ưỡn thẳng lên.

Ở trong cung này, một nhìn địa vị, hai xem ban thưởng, cũng có thể chứng minh một người được sủng ái hay không. Không có hoàng sủng không sao, nhưng có thể nhận ban thưởng phong phú cũng có thể nói trong lòng Hoàng thượng vẫn còn coi trọng người.

Hoàng hậu rủ mắt xuống cười một tiếng, nghiêng đầu xem Tự Cẩm, "Hôm nay muội không nên đi ra."

"Đa tạ nương nương lo lắng, nhưng cứ ở mãi trong Di cùng hiên cũng cảm thấy khó chịu bực bội. khó được hôm nay là ngày vui của Hiền phi tỷ tỷ, lại do nương nương tự tay xử lý, muội đương nhiên không có gì băn khoăn." Trong lời nói nâng hoàng hậu lên, vẻ mặt Tự Cẩm chân thành.

Hoàng hậu cười lắc lắc đầu, "Lắm thầy nhiều ma, mặc dù là Bản cung tự tay sắp xếp nhưng cũng cần cẩn thận. Muội đấy, về sau không được chủ quan như vậy."

"Dạ, muội nhớ rồi." Tự Cẩm cười ngọt ngào, "Không phải là thần thiếp cũng muốn nhân cơ hội gặp mặt gặp nương nương sao, bây giờ bụng mỗi tháng càng lớn, càng không dám đi ra ngoài nữa. Cơ hội khó được, nương nương không cần nhắc muội nữa."

Hoàng hậu nhìn Tự Cẩm làm nũng đối với nàng, trong tích tắc cảm thấy hốt hoảng, trong lòng thật sự hơi phức tạp nhìn Tự Cẩm, sau đó tất cả hóa thành một tiếng thở dài trong lòng, "Ăn chút đồ ăn đi, hẳn là muội cũng đói rồi."

Tự Cẩm cười vâng lời.

Hoàng hậu cười nói vui vẻ với Hi Phi, Hiền phi quý phi và Hoàng thượng nói chuyện cũng hòa hợp. Những tần phi ở xa không thể tới gần chỉ có thể nhìn từ xa. Trong điện ca múa nhẹ nhàng, nhưng chẳng ai có tâm tư xem hết.

Mặc dù Hi Phi không ở bên cạnh hoàng thượng thu hút tinh thần hắn nhưng lại có Hiền phi Quý phi gì đó vờn quanh, ngay cả Mai Phi Khúc phi còn không có cơ hội chen vào, mấy người còn lại không có cách nào đến gần được.

Nguyên nghĩ tới sau khi uống rượu sẽ tự tại thoải mái hơn một chút, nhưng bây giờ thì...

Tô Nhị ngồi gần đầu, ngưng mắt nhìn Hi Phi bên cạnh hoàng hậu, đột nhiên cảm giác được hình như đây là lần đầu tiên nàng ta nghiêm túc quan sát người kia. Người có quan hệ máu mủ với nàng ta nhưng quan hệ giữa hai người, trong đó là quan hệ giữa hai nhà thì không có chút nào hòa hợp.

Chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi đầu gắp đồ ăn từ từ thưởng thức, khóe mắt liền nhìn đến Kiều Linh Di hơi thất thần. Nhưng cũng rất nhanh, Kiều Linh Di thu hồi vẻ mặt mình, tỏ vẻ không việc gì ngồi ngay ngắn tại chỗ.

Trong lòng Tô Nhị cười cười, nếu phải nói đến cùng thì trong cả điện này người đáng thương nhất chính là Kiều Linh Di. Nhớ ngày đó nàng ta đầu độc mình làm rất nhiều chuyện, còn không phải là thấy mình nóng nảy dễ tức giận sao. Bây giờ mình suy nghĩ cẩn thận, đương nhiên sẽ không để nàng ta tùy tiện lợi dụng mình nữa.

Nghĩ tới đây, nàng ta bưng một ly rượu đi đến bên Kiều Linh Di ngồi xuống.

Kiều Linh Di sững sờ, nghiêng đầu nhìn Tô Nhị.

Ánh mắt hai người chạm nhau, Tô Nhị liền vừa cười vừa nói: "Kiều tỷ tỷ nhìn tôi như vậy làm gì? Chẳng lẽ trên mặt tôi có dính gì đó sao?"

"Không phải." Kiều Linh Di nhanh chóng trả lời, nàng ta chỉ cảm thấy kỳ quái, lúc này Tô Nhị tới làm cái gì?

Lúc này trong điện náo nhiệt lên, đa số là nhóm hai ba tần phi có quan hệ tốt ngồi cùng một chỗ nói cười, do đó cũng không ai để ý hai người này. Ở phía trên đế hậu cười nói thật vui, tần phi phía dưới đương nhiên cũng bày ra ưu thế của mình. Cho dù Hoàng thượng không xem nhưng cũng hơn là không chuẩn bị gì.

Tô Nhị giơ giơ ly rượu, nhìn Kiều Linh Di nói: "Nói thì cũng đã rất lâu chưa uống ly rượu với Kiều tỷ tỷ, hôm nay khó được gặp nhau, chúng ta uống một chén chứ?"

Kiều Linh Di hồ nghi nhìn Tô Nhị, nhưng dưới ánh mắt bao người, nàng ta đương nhiên không thể thất lễ, bị người khác bắt sai lầm. Mỉm cười bưng ly rượu nhỏ lên, khôi phục thong dong trấn định trước kia nhìn Tô Nhị nói: "Đúng vậy, nhoáng một cái đã lâu như vậy, phải uống một chén. Nghe nói sức khỏe cô không tốt, liên tục phải dưỡng bệnh, hôm nay đã khỏe hơn chưa?"

"Đúng vậy, lúc tôi ở nhà đã bị bệnh, không nghĩ tới lần này tái phát lại nặng như thế. Cũng may đại nhân bên Thái y viện y thuật cao siêu, hôm nay đã bình phục, đa tạ Kiều tỷ tỷ quan tâm, tôi mời tỷ."

Hai người nâng ly rượu nhẹ nhàng đụng một cái, trong ánh mắt người bên ngoài là một cặp tỷ muội thân thiết.

Kiều Linh Di trở mặt với Tô Nhị, mọi chuyện cũng không diễn ra rõ ràng. Huống chi trong hậu cung đấu võ mồm là chuyện thường gặp, cũng không phải đi qua thì thôi sao, ai còn nhớ mà mang thù suốt đời chứ.

Cho nên lúc ấy thấy hai người ngồi cùng một chỗ, trò chuyện với nhau thật vui, người khác cũng không nghi ngờ gì.

Kiều Linh Di một lòng muốn tìm hiểu âm mưu của Tô Nhị và Sở Trừng Lam nên cũng có ý đến gần Kiều Linh Di. Do đó hai người này thật sự là trong bụng tính kế, mặt ngoài hớn hở, tỏ vẻ chung đụng hòa hợp.

Tự Cẩm ngồi ở trên, khóe mắt quét qua hai người, trong lòng dừng một chút, lập tức dời ánh mắt đi chỗ khác, vừa lúc nhìn thấy quý phi. Ánh mắt hai người đụng vào nhau, hai bên cười một tiếng, lập tức cũng quay đi chỗ khác.

Tiêu Kỳ và Hiền phi nói chuyện mấy câu, ánh mắt vẫn nhìn về phía Tự Cẩm, thấy nàng mọi chuyện bình an thì mới yên tâm.

(Còn tiếp...)
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.