Chương trước
Chương sau
Editor: Hương Cỏ

Tổ phụ Vương Tịnh Uẩn không là ai khác mà chính là vị hộ bộ thượng thư Vương Tân Duệ cực kỳ keo kiệt. Bởi vì vấn đề tiền bạc của Tuyệt Hộ Quận nên tới nay cứ dây dưa mãi với Tô Hưng Vũ, vẫn muốn thu hết tiền Tuyệt Hộ Quận về quốc khố. Chính bởi vì chuyện này, Vương Tân Duệ và Tô Hưng Vũ quả thực giống như địch thủ trời sinh vậy.

Tự Cẩm nghĩ không ra, từ khi nào Lệnh quốc công lại thân thiết với Vương gia như thế, dựa theo nàng biết, Vương thượng thư đã từng tố cáo Lệnh quốc công.

Nhưng bây giờ hoàng hậu lại tự tay nâng đỡ Vương Tịnh Uẩn, không thể không làm nàng suy nghĩ.

Từ Tam Sơn cùng và Đồng Ý đang ở thế giằng co, Tự Cẩm lại nheo mắt nhìn phía ngoài cửa sổ, nàng đã không có kiên nhẫn tốn thời gian với Từ Tam Sơn trong này.

Nếu Hoàng hậu đã làm thế, vậy cũng đừng trách nàng không giữ thể diện cho nàng ta.

Thể diện ư, khi sức mạnh của hai người ngang ngửa nhau thì phải giữ cho nhau. Hoàng hậu mặc dù là hoàng hậu cao quý, nhưng Tự Cẩm đã sinh một Hoàng tử, giờ lại đang mang thai, có Tiêu Kỳ làm hậu thuẫn, đương nhiên là sức mạnh tràn đầy.

Huống chi, hoàng hậu làm như vậy, về một mặt nào đó cũng đồng nghĩa với việc sẽ đứng ở phía đối lập với Tiêu Kỳ. Bọn họ đã từ phu thê biến thành kẻ địch, một khi tình huống như thế phát sinh, rất nhiều chuyện sẽ không còn đi theo con đường cũ, sẽ triệt để cách xa với suy nghĩ ban đầu.

Tự Cẩm kỳ thật chưa từng nghĩ qua sẽ đối nghịch hoàng hậu, nhưng bây giờ thực tế lại đẩy các nàng đi theo hướng ngược lại.

Nếu đã thế này, vậy thì khai chiến đi.

"Đồng Ý, nếu Từ công công đã không muốn ra mặt, ngươi tự mình đi nói với Vương quý nhân, nói miếu nhỏ của Bản cung không chứa nổi đại Phật, mời nàng ta đi chỗ khác." Nét mặt Tự Cẩm lạnh lẽo, liếc qua Từ Tam Sơn nói, "Tự mình đưa người về Phượng Hoàn Cung, cũng đừng để xảy ra chuyện không may. Chẳng may nếu không cẩn thận xảy ra cái gì chết chóc giữa đường, Bản cung có thể không gánh nổi tội lỗi đâu."

Trong nháy mắt sắc mặt Từ Tam Sơn liền thay đổi, lập tức đi tới trước vừa cười vừa nói: "Hi Phi nương nương, đâu cần làm vậy chứ? Kỳ thật trong Di cùng hiên có thêm hay bớt một người cũng đều dưới tay nương nương hết. Nương nương bảo nàng ta đi hướng đông, nàng ta không dám đi hướng tây, kỳ thật không có nhiều khác biệt."

Nói thật sự là dễ nghe, Tự Cẩm nhìn Từ Tam Sơn, "Từ công công thật sự là biết nói giỡn, nếu trong mắt của ông có thể chứa một cây kim thì chỗ này của Bản cung có thể chứa nổi Vương quý nhân, hay là ông thử một lần xem?"

Tự Cẩm nói xong thật sự lấy một cây kim từ giỏ may vá ra, thân kim sáng bóng, vừa nhìn cũng biết được sử dụng thường xuyên. Nàng đặt cây kim trên bàn, cây kim lạnh lẽo tỏa ra ánh sáng lóa mắt, "Một cây kim này cũng sẽ không lấy mạng Từ công công, chẳng qua làm mắt ông không thoải mái mà thôi. Giống như Từ công công nói, Vương quý nhân vào cũng không có gì đáng ngại."

Từ Tam Sơn thề, cuộc đời này chưa từng gặp qua một người như Hi Phi. Nhịn không được trong lòng phát run, nhìn nàng nói: "Hi Phi nương nương thật thích nói đùa."

"Từ công công cũng rất biết nói giỡn, Bản cung học theo ông đó."

Nụ cười trên mặt Từ Tam Sơn cứng ngắc, không nghĩ tới hôm nay bị đá trúng thiết bản. Nhưng hắn ta cũng không phải là người đơn giản, vừa cười vừa nói với Hi Phi: "Nếu nương nương đã nói vậy, nô tài đành phải mang người về Phượng Hoàn Cung."

"Tiễn Từ công công." Tự Cẩm phất phất tay, cũng không muốn tốn lời với hắn ta.

Từ Tam Sơn mang mấy người Vương Tịnh Uẩn đi thẳng về Phượng Hoàn Cung, Vương Tịnh Uẩn và Đại cung nữ Hồng Ngọc bên cạnh mình liếc mắt nhìn nhau, không bao giờ nghĩ tới Hi Phi lại thật sự dám từ chối.

Không phải nàng rất nghe lời Hoàng hậu nương nương nói sao?

"Tiểu chủ..." Hồng Ngọc hơi khẩn trương bên cạnh chủ tử, định nói gì nhưng lại không biết mình phải nói như thế nào.

Vương Tịnh Uẩn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, bây giờ nói cái gì cũng đều không có tác dụng, cứ xem thái độ Hoàng hậu nương nương đi.

Đoàn người về Phượng Hoàn Cung, Đồng cô cô rất kinh ngạc nhìn Vương Tịnh Uẩn cùng theo trở về, vừa nhìn về phía Từ Tam Sơn, Từ Tam Sơn ra hiệu bằng mắt với cô ta.

Đồng cô cô âm thầm gật đầu, dẫn đoàn người Vương Tịnh Uẩn đi sang điện bên an trí, tạm thời nghỉ ngơi trước.

Từ Tam Sơn đi vào nội điện bẩm báo.

Hoàng hậu mặc cung trang màu đỏ thêu chim phượng, ngồi ở giường gần cửa sổ, nghe Từ Tam Sơn nói xong, không dám tin nhìn hắn ta, "Hi Phi, thật sự uy hiếp ông như thế sao?"

"Dạ, nương nương không thấy thôi, Hi Phi nương nương không chỉ đưa Đồng Ý ra dọa nô tài, lại còn thật sự lấy một cây kim may đặt lên bàn, nô tài thật sự là sợ hết hồn." Từ Tam Sơn vỗ ngực nói, "Từ lúc nô tài hầu hạ nương nương tới nay, trong cung cũng gặp không ít chủ tử nhưng người như Hi Phi nương nương thật sự là lần đầu gặp."

Hoàng hậu trên mặt còn có chút không thể tưởng tượng nổi, Hi Phi trong miệng Từ Tam Sơn và Hi Phi nàng ta biết Hi Phi quả thực chính là hai người khác biệt. Làm gì cũng không nghĩ tới, nàng không chỉ chống lại ý chỉ của mình mà còn dám lấy kim may uy hiếp Từ Tam Sơn!

Hi Phi, rốt cục cũng thay đổi.

"Bản cung biết rồi, ông đi xuống trước đi." Hoàng hậu phất phất tay, nàng ta cần phải suy nghĩ kỹ xem mình phải làm gì tiếp theo.

Từ Tam Sơn hơi do dự nhìn thoáng qua hoàng hậu, "Vậy an trí Vương quý nhân thế nào ạ?" Di cùng hiên không vào được, cũng không thể cứ thế mặc kệ, phải tìm chỗ an trí trước mới được.

Hoàng hậu suy nghĩ một chút, liền cười cười, "Vậy trước tiên đưa đi Tố Vân Điện đi, nghĩ đến Kiều Tiểu Nghi cũng nguyện ý có người làm bạn."

"Vâng, nô tài đi ngay." Từ Tam Sơn lui ra ngoài.

Sắc mặt Hoàng hậu xanh mét, bây giờ an trí Vương Tịnh Uẩn chỗ nào cũng đều không thỏa đáng, cũng chỉ có thể tạm thời đưa đến chỗ Kiều Linh Di, nghĩ đến Kiều Linh Di biết là thái hậu an bài sẽ không từ chối đuổi người đi. Tố Vân Điện cũng không xa Di cùng hiên, dù sao cũng giữ lại chút thể diện cho Vương Tịnh Uẩn.

Không nghĩ tới, Hi Phi thật sự dám đối nghịch với nàng ta, không phải nàng ta chỉ muốn nâng đỡ Vương quý nhân hay không. Nhớ ngày đó nếu không có mình, Hi Phi có thể bình an đến hôm nay ư?

Trong cung này, quả nhiên là dựa vào ai cũng không đáng tin cậy.

Nàng ta bảo vệ Hi Phi nhiều năm như thế, bây giờ chẳng qua là cần nhờ nàng đưa tay cứu trợ, để cho nàng ta có thể có câu trả lời thỏa đáng với người nhà, vậy mà nàng cũng không chịu.

Về sau sẽ chỉ đạo thế nào nữa?

Tiếp theo, nàng ta phải làm như thế nào mới tốt đây?

Tô Nhị nghe lời Tuệ An nói, khẽ cười một tiếng, "Cho nên Vương quý nhân vào Tố Vân Điện ở ư?"

"Đúng vậy, bây giờ tin đã truyền khắp cung, ai có thể nghĩ được Hi Phi nương nương thật sự dám đánh mặt Hoàng hậu nương nương như vậy." Tuệ An khẽ nói, trong giọng nói còn mang theo vài phần không thể tin nổi.

Tô Nhị liền nhớ tới ước định với Sở Trừng Lam, bây giờ lại có cơ hội rồi.

Hoàng hậu và thái hậu đều nghĩ áp chế Hi Phi, Quý phi cũng muốn dính vào một tay, nàng ta cũng mặc kệ mấy chuyện kia, bọn họ làm việc của họ, nàng ta làm việc của mình.

Tô Tự Cẩm?

Tô Nhị khẽ cười một tiếng, bỗng chốc trêu chọc nhiều người như thế, ngay cả người vẫn che chở mình là hoàng hậu cũng đắc tội. Chuyện này xem ra sẽ rất thú vị, xem sau này nàng ta còn lớn lối trong cung thế nào.

Hoàng hậu kia... Tô Nhị nhớ tới dáng vẻ Sở Trừng Lam, trong lòng cũng khó tránh khỏi run sợ, đó là một người lòng dạ độc ác.

Trong Trường Nhạc Cung, Hoa cô cô mới vừa nhận được tin tức do người mang tới bình phong, người tới chỉ giao tin rồi đi ngay, tự mình vội vàng về chủ điện.

"Nương nương, Vương quý nhân không thể vào Di cùng hiên, bị Hi Phi đuổi đi rồi."

Quý phi sững sờ, đặt chén trà trong tay xuống, "Thật sao?"

"Thiên chân vạn xác, vừa mới nhận được tin tức." Hoa cô cô sắc mặt cũng còn vẻ thẫn thờ, trong mắt mờ mịt. Không nghĩ tới Hi Phi lại dũng cảm như vậy, thật sự không cho Vương quý nhân vào cửa. Đây chính là ý chỉ Hoàng hậu, nàng cũng dám kháng chỉ sao?

"Không thể ngờ..." Quý phi lẩm bẩm, chợt cau chặt lông mày, nhìn Hoa cô cô nói: "Hi Phi thật đúng là gan to, công khai chống lại ý chỉ, rốt cục cô ta muốn làm gì?"

"Đúng vậy, nô tỳ cũng cảm thấy chuyện này rất là cổ quái, Hi Phi chống lại ý chỉ của hoàng hậu, không sợ Hoàng hậu nương nương trị tội sao?" Hoa cô cô cũng nghĩ không ra, "Để nô tỳ sai người đi hỏi thăm một chút."

"Đi nhanh đi." Quý phi phất phất tay.

Hoa cô cô vừa mới đi ra ngoài, đã thấy Mao Đông Lâm từ bên ngoài đi tới, vừa nhìn thấy cô ta liền lập tức tiến lên đón chào, hạ giọng nói: "Mới vừa nhận được tin tức, Hoàng hậu nương nương đưa Vương quý nhân đến Tố Vân Điện rồi."

"Cái gì?" Hoa cô cô nghe vậy thật sự không biết phải nói gì, hoàng hậu muốn làm gì chứ? "Tôi đi vào báo với nương nương một tiếng."

Mao Đông Lâm nhìn bóng lưng Hoa cô cô bóng lưng vội vã đi, tự mình ngửa đầu nhìn trời, gần đây hậu cung xảy ra nhiều chuyện lạ lùng, chẳng lẽ là thật muốn thay đổi sao?

Quý phi nghe Hoa cô cô nói, nhất thời cũng không thể phản ứng, "Đưa tới chỗ Kiều Linh Di ư?" Hoàng hậu thật đúng là nghĩ ra, mặc dù Tố Vân Điện kia rất gần Di cùng hiên nhưng trước giờ Hoàng đế không tới chỗ đó, đưa người tới đây thì có ý tứ gì?

"Dạ, xác thực là đưa đến Tố Vân Điện."

"Hoàng hậu có động tĩnh gì với Di cùng hiên không?" Hi Phi công khai chống lại ý chỉ, hoàng hậu cũng không thể cứ thế nhẹ nhàng bỏ qua, coi rẻ uy quyền hoàng hậu như thế, há có thể không xử phạt sao?

Nhưng, nếu hoàng hậu xử phạt Hi Phi, thứ nhất Hi Phi đang có thai, thứ hai tâm tư Hoàng thượng không rõ, hậu quả này... cũng không dám nghĩ.

Giờ phút này chỉ e là Hoàng hậu đang tự gác mình trên đống lửa, chưa biết thoát thân bằng cách nào mới tốt.

Thái hậu... Ra chiêu này thật là tuyệt vời. Chia rẽ hoàng hậu và Hi Phi, cắt bỏ một cánh tay của hoàng hậu, bây giờ lại nướng hoàng hậu trên chảo nóng. Vậy kế tiếp thái hậu muốn làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.