Chương trước
Chương sau
Lão phu nhân thấy Lão hầu gia thất thố như vậy, trong lòng mơ hồ có chút khiếp sợ, nhận lấy danh mục sính lễ từ trong tay Lão thái gia nhìn, cũng không khỏi ngưng thở. Vị Khánh vương gia này không phải là có tiền, mà là rất có tiền! Hắn chịu chi ra nhiều thứ tốt để hạ sính như vậy, đủ thấy địa vị Lục Thanh Lam trong mắt hắn.
Lão phu nhân có chút không biết là tư vị gì, nhị phòng cũng tốt, Lục Thanh Lam cũng tốt, lại không phải là con cái thân sinh của nàng, cũng không phải là một lòng với nàng, thấy bọn họ liên tiếp có được giai tế như ý, trong lòng bực mình một trận. Ngoài mặt lại còn phải giả bộ cao hứng, cực kỳ vất vả.
Lục Thần và Kỷ thị nhìn thấy được phần danh mục này, trong mắt tràn ngập khiếp sợ. Mà Lục Diệp và Triệu thị thì trực tiếp hít một hơi lạnh, trong mắt Triệu thị đã tràn đầy ghen tị.
Lão hầu gia nói: “Đây… Đây… Dường như quá quý trọng…”
Tiêu Thiểu Giác trường thân ngọc lập, một thân hỉ bào nổi bật lên hắn càng phong lưu phóng khoáng, ngọc thụ lâm phong. Hắn nho nhã lễ độ mỉm cười nói: “Bảo Nhi ở trong lòng tiểu vương chính là vật báu vô giá, sính lễ gì đó cũng chỉ là vật ngoài thân, lại tính là cái gì!”
Hai vợ chồng Lục Thần liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được ở trong ánh mắt nhau sự vừa lòng.
Ánh mắt Tiêu Thiểu Giác chợt lóe, thấy bóng dáng Mặc Hương mặc vải bồi đế giầy màu đỏ chợt lóe rồi biến mất ở phía sau cửa, khóe miệng hơi nâng lên một cái. Hắn biết Lục Thanh Lam sẽ phái người đến điều tra, cho nên câu nói kia là đặc biệt nói cho Lục Thanh Lam nghe.
Tiêu Thiểu Giác đi rồi, Lục Thanh Lam đi vào chính phòng Thúy Phong uyển, thấy mẫu thân đang cầm danh sách sính lễ Tiêu Thiểu Giác đưa tới ngẩn người. “Mẫu thân!” Lục Thanh Lam kêu nàng một tiếng nàng cũng không phản ứng.
“Nương nhìn cái gì mà nhập thần như vậy?” Sẽ không thật sự bị sính lễ của Tiêu Thiểu Giác dọa chứ.
Kỷ thị mới phản ứng lại: “Ngươi đứa nhỏ này, tiến vào sao cũng không nói một tiếng, làm ta giật cả mình.” Kỷ thị vỗ ngực nói.
“Ta đã nói với nương, nhưng nương vẫn không để ý đến ta.” Lục Thanh Lam gạt bỏ một vị trí ở bên người Kỷ thị, ôm nàng cánh tay cùng xem danh mục sinh lễ với nàng.
Kỷ thị thấy bộ dáng nàng nghiêm túc, không khỏi cười nói: “Thật không nghĩ tới có một ngày, nương sẽ vì sính lễ của nữ tế quá nhiều mà phát sầu.”
Lục Thanh Lam chớp chớp mắt: “Đúng vậy, Tiêu Thiểu Giác cho nhiều vàng, đồ cổ, tiền tài như vậy, là chuyện tốt a, nương sầu vì cái gì?”
Kỷ thị điểm điểm trán của nàng: “Ngươi là không làm đương gia không biết củi gạo quý, nương là đang rầu rĩ đồ cưới của ngươi! Cô gia cho nhiều sính lễ như vậy, dù sao cũng phải có đồ cưới không kém lắm mới có thể xứng đôi đi, nếu không người khác còn tưởng rằng ta và cha ngươi là đang bán nữ nhi đây! Ngươi ở trong các vị hoàng phi hoàng gia cũng nâng không nổi đầu.”
Kỷ thị nói xong vẫy vẫy tay, kêu Cảnh ma ma chuyển xấp sổ sách dày nhất đến, mở một quyển trong số đó ra nói: “Mảnh ruộng nước Giang Châu này, có hơn bốn trăm mẫu, là đồ cưới của ta năm đó, lần này liền cho ngươi. Tùng Châu cũng có một mảnh tốt, cũng có chừng hơn năm trăm mẫu, cũng đều cho ngươi làm đồ cưới. Còn có cái cửa hàng son phấn, cửa hàng gạo ở phố lớn phía đông, đều cho ngươi…”
Kỷ thị vừa nói vừa đem mỗi một dạng ngư lân đồ sách hoặc là khế đất lấy ra cho nàng xem, thượng vàng hạ cám cộng lại sợ không được năm vạn lượng bạc, đã là cực hạn của nhị phòng. Nhưng là vừa so với sính lễ của Tiêu Thiểu Giác, vẫn là kém rất nhiều. Lục Thần và Kỷ thị bắt đầu từ lúc Lục Thanh Lam bảy tám tuổi liền bắt đầu chuẩn bị đồ cưới cho nàng, bởi vì sủng ái tiểu nữ nhi này, tất cả đều là dựa theo tiêu chuẩn cao nhất, quy cách nhất mà chuẩn bị, dám nói không kém chút nào so với bất kỳ một quý nữ nào trong kinh. Nhưng là ai ngờ nửa đường nhảy ra một cái kỳ ba* như Tiêu Thiểu Giác, từ trong tay Lục Thanh Lam có được một cái mỏ vàng, bạc tiêu không hết…
Lục Thanh Lam thấy bộ dạng này của mẫu thân, có chút buồn cười, phần nhiều là càng cảm động. Nàng giữ chặt tay mẫu thân nói: “Nương, được rồi được rồi! Các ngươi đem thứ tốt cho ta hết, các ngươi sau này làm sao bây giờ?”
Trường Hưng hầu phủ đến bây giờ còn chưa ở riêng, tất cả chi phí ăn mặc đều là công trung phát xuống. Sản nghiệp hầu phủ đều ở trên tay lão phu nhân, cái tính tình kia của nàng, đương nhiên không chịu để nhị phòng chiếm tiện nghi đi. Mỗi tháng chi phíphofngcho nhị phòng tuy rằng sẽ không quá thấp, cũng tạm đủ duy trì cuộc sống.
Lục Thần và Lục Văn Đình đều là người trong quan trường, xã giao thu xếp lên lên xuống xuống dựa vào chút tiền ấy làm sao có thể, hai người này lại đều là không có khái niệm về tiền, may mà đồ cưới của Kỷ thị phong hậu, lại có cách quản gia, nay Kỷ thị đem của hồi môn cho Lục Thanh Lam, về sau nhị phòng sống qua ngày thế nào?
Kỷ thị nói: “Chuyện đó ngươi không cần phải xen vào, chúng ta có hầu phủ che chở, còn có thể bị đói chắc?”
Lục Thanh Lam nói: “Nương! Người cho ta nhiều đồ cưới như vậy, người bảo tỷ tỷ làm sao bây giờ? Đều là nữ nhi, người cũng quá nặng bên này nhẹ bên kia thôi?”
Kỷ thị thở dài một hơi: “Tỷ tỷ ngươi không phải loại người bụng dạ hẹp hòi, sẽ không vì chút sự tình này mà giận chúng ta.”
“Cho dù tỷ tỷ có thể thông cảm, vậy cữu cữu cữu mẫu thì sao, người có thể cam đoan trong lòng bọn họ không có khúc mắc sao? Còn có ca ca, lập tức cũng sẽ đi Nghiễm Ninh vương phủ hạ sính, Kỳ tỷ tỷ lại đường đường là quận chúa, thứ tốt đều cho ta, các ngươi lấy cái gì đi hạ sính?”
Kỷ thị cũng thật sự là ngoảnh đầu không để ý đến mông, chỉ nghĩ đến trước giải quyết qua chuyện nữ nhi bên này rồi lại nói, vừa bị nữ nhi hỏi như vậy, lại có chút không phản bác được. ADVERTISEMENT / QUẢNG CÁO
Kỷ thị than dài một tiếng: “Bảo Nhi, đều là nương vô dụng, khiến ngươi chịu ủy khuất.”
Lục Thanh Lam nói: “Nương, ngươi không cần nói như vậy. Ngươi là nương tốt nhất trên đời này, chúng ta không cần chấp Tiêu Thiểu Giác, đến lúc đó nên làm thế nào thì làm thế đó, hắn chỉ là một cái nhà giàu mới nổi thôi.”
“Lời tuy là nói như vậy, nhưng nương cũng không thể cho đồ cưới của ngươi có vẻ quá mức keo kiệt.”
Lục Thanh Lam nói: “Nương người không cần lo lắng.” Nàng kêu Mặc Cúc đến, “Ngươi đi lấy cái tráp khế đất của ta đến.”
Chỉ chốc lát sau Mặc Cúc đã ôm đến một cái tráp đỉnh khắc sơn đỏ nhìn rất phổ thông.
Lục Thanh Lam mở tráp ra, đổ ra từng chồng từng chồng khế đất nhà cửa. Kỷ thị không hiểu ra sao cả, “Ngươi từ đâu có được mấy thứ này?”
Kỷ thị ngay từ đầu cũng không cho là chuyện gì quan trọng, tưởng Lục Thanh Lam chơi đùa bán một ít sản nghiệp, trong tay nàng thật sự cũng không hề thiếu bạc, chuyện này Kỷ thị biết. Nhưng sau khi nàng cẩn thận nhìn qua, càng xem càng khiếp sợ: “Ba phần cổ phần Thiên Hương lâu? Cửa hàng gạo Lương gia? Cửa hàng hương phấn Đàm Ký? Mấy thứ này là nơi nào mà có?”
Lục Thanh Lam nơi này không có đất ruộng gì, cơ hồ đều là cửa hàng, bao gồm cửa hàng gạo lương, hiệu thuốc, son phấn, hương liệu, đồ trang sức thậm chí ngân hàng tư nhân. Vừa rồi những cửa hàng Kỷ thị nói ra, mỗi một cái đều là cửa hiệu lâu đời, có cái đã bị Lục Thanh Lam mua hoàn toàn, có cái Lục Thanh Lam chiếm đại bộ phận cổ phần, có cái Lục Thanh Lam tham dự một phần cổ phần, những cửa hàng này có chung đặc điểm, đều chiếm cứ khu vực hoàng kim của kinh sư, hơn nữa lợi nhuận năng lực cũng rất mạnh. Liền tỷ như Thiên Hương lâu, ở kinh sư có mười ba chi nhánh, không chỉ mở chi nhánh ở hơn mười châu ở Đại Tề, liền ngay cả Đại Lương và Đại Chu cũng có vô số chi nhánh. Chỉ tài sản vô hình đã có thể bán ra một cái con số thiên văn. Bà phần cổ phần trong tay Lục Thanh Lam, ít nhất trị giá ba mươi vạn lượng bạc.
Lục Thanh Lam hiện tại căn bản chính là một cái phú bà thật sự, tài phú của nàng so với Trường Hưng hầu phủ cũng chỉ nhiều chứ không ít. Kỷ thị có thể không động dung sao?
Lục Thanh Lam thấy mẫu thân giật mình, có chút hối hận bỗng chốc đem toàn bộ vốn liếng của mình giao ra. Nàng cùng Tiêu Thiểu Giác hùn vốn mỏ vàng, nàng cho dù mặc kệ mọi chuyện, ngồi thu ba phần lợi nhuận, nhiều năm như vậy, cũng tích góp một khoản tài phú đến con số thiên văn. Thông qua Tiêu Thiểu Giác tẩy trắng những tài phú này, nàng ban đầu đem tiền tài giao cho Khâu Khánh đưa vào kinh doanh, Khâu Khánh tuy rằng năng lực không kém, nhưng cũng không có kinh nghiệm vận hành tài chính số lượng lớn như vậy, hắn đầu tư hết sức cẩn thận, lấy mua đất bảo đảm làm chủ, những năm gần đây đặt mua không ít thổ địa.
Lục Thanh Lam có chút bất mãn với loại phương thức đầu tư này của hắn, đúng lúc này Tang Nguyên Khải đến. Lục Thanh Lam thấy hắn ở trong phủ không có việc gì, liền đem bạc cho hắn, bảo hắn đi ra ngoài giúp mình buôn bán. Theo nàng, Tang Nguyên Khải có thể quản lí tốt một cái đế quốc, như vậy chút bạc này căn bản không thành vấn đề.
Suy nghĩ của Tang Nguyên Khải và Khâu Khánh vừa vặn tương phản, hắn cho rằng đầu tư điền mẫu tuy rằng tương đối đảm bảo, nhưng lợi nhuận rất thấp, hắn làm vài cuộc làm ăn, bán điền mẫu đi dùng tiền để mua cửa hàng, hơn nữa tự mình lo liệu, hắn mở ngân hàng tư nhân, mở cửa hàng trang sức, nhưng vì không quen thuộc quy tắc ngầm và đường đi kinh doanh trong thương trường cổ đại, hai đợt làm ăn liên tiếp đều thất bại, còn lỗ mấy ngàn lượng bạc.
Tang Nguyên Khải thập phần hổ thẹn, Lục Thanh Lam lại tin tưởng hắn mười phần, chẳng những không trách tội hắn, còn cổ vũ hắn không ngừng cố gắng, rất nhanh là có thể kiếm tiền.
Tang Nguyên Khải trước khi xuyên không dù sao cũng là nhà kinh tế học cao cấp, sau khi rút kinh nghiệm xương máu, hắn quyết định dương trường tị đoản*, lợi dụng lượng tài chính khổng lồ trong tay, áp dụng phương thức nhập cổ phần hoặc là chung vốn, trực tiếp mua toàn bộ cửa hàng đã vận hành thành thục. Cuộc làm ăn hắn làm đầu tiên chính là nhập cổ phần Thiên Hương lâu. (*) 扬长避短[dương trường tị đoản] Ý là phát huy hoặc đề cao ưu điểm hoặc điều kiện có lợi, vượt qua hoặc né tránh khuyết điểm hoặc điều kiện bất lợi. Xuất xứ từ Tần Mục 《Mạn ký đoan mộc hống lương》
Lúc trước lão bản Thiên Hương lâu đang định mở mười sáu cái chi nhánh ở tám châu của Đại Chu, trong tay khuyết thiếu tài chính, Tang Nguyên Khải thông qua một loạt khó khăn gian khổ đàm phán, thành công hoàn thành cuộc làm ăn này, lấy mười vạn lượng bạc nhập cổ phần Thiên Hương lâu, chiếm được ba mươi phần trăm cổ phần Thiên Hương lâu.
Từ đó về sau liền càng không thể vãn hồi, hắn liên tiếp đầu tư, hắn có thể dùng một loại ánh mắt độc đáo đối mặt với cái thế giới này, rất nhiều cửa hàng lúc trước không kiếm được tiền, một khi được hắn đầu tư, trải qua hắn chỉ điểm, có rất nhiều lý niệm kinh doanh cải biến, biến hóa một ít sản phẩm, rất nhanh liền bắt đầu hưng thịnh lên.
Thời gian nửa năm ngắn ngủn, hắn liền tạo nên một đoạn tài phú truyền kỳ ở kinh sư, khiến bản thân Lục Thanh Lam trở mình gấp ba.
Lục Thanh Lam thấy mẫu thân như thế, giải thích nói: “Mẫu thân người đừng lo lắng, tiền tài này có được quang minh chính đại, đều là Tang tiên sinh giúp ta kiếm về.”
“Tang tiên sinh?” Kỷ thị là phụ nhân khuê phòng, cũng đã nghe nói qua danh vọng của Tang Nguyên Khải. Người này dung mạo xấu xí ở trong mắt tuyệt đại đa số mọi người đều là một người rất kỳ quái, nhưng lại là một người tài hoa hơn người. Hắn không cần nha hoàn gã sai vặt hầu hạ, đối đãi với bọn hạ nhân ngang hàng, thậm chí mở tư thục ở trong phủ dạy nhóm nha hoàn gã sai vặt đọc sách biết chữ. Hắn cực kỳ lễ phép với mọi người, rất nhiều quan điểm hắn nói ra kinh người, ngay cả đại học vấn gia như Lục Hãn, cũng từng nhiều lần cùng hắn cầm đuốc đi đêm*, khen hắn chính là thiên tài trăm năm nhất ngộ.
(*)秉烛夜谈[Cầm đuốc soi dạ đàm: bǐng zhú yè tán] ý nói đốt nến đêm khuya nói chuyện với nhau.
Cho nên Lục Thanh Lam đem hắn ra, Kỷ thị thật sự có chút tin tưởng. “Tiền vốn” ngươi từ đâu có được?”
Lục Thanh Lam nói: “Ngài cũng biết, ca ca luôn cùng bọn Hàn Mậu làm ăn viễn dương, bạc hắn kiếm được đều cho ta, đó là tài chính khởi động ban đầu. Sau này tiền đẻ ra tiền, tựa như quả cầu tuyết càng ngày càng nhiều.” Dù sao Lục Văn Đình không ở đây, oan ức này hắn không cõng thì ai cõng?
Kỷ thị cũng biết Lục Văn Đình ở bên ngoài làm một cái thuyền chạy buôn lậu. Tuy rằng còn có chút không tin, nhưng nếu Lục Thanh Lam nói dối, thật sự không có cách nào khác giải thích nhiều bạc như vậy là từ chỗ nào đến, coi như là cướp, cũng không có khả năng cướp được nhiều tiền như vậy.
Lục Thanh Lam ôm cánh tay Kỷ thị lay hai cái, “Nương, ngài đừng nóng giận. Ta vẫn gạt ngài, không phải sợ ngài trách cứ ca ca sao? Ta cũng không nghĩ tới Tang tiên sinh có bản sự như vậy, có thể kiếm về cho ta nhiều bạc như vậy.”
Kỷ thị bất đắc dĩ thở dài một hơi: “Hai huynh muội các ngươi, không một ai để cho ta bớt lo.”
Lục Thanh Lam cười hì hì, “Nữ nhi còn giàu hơn cả Tiêu Thiểu Giác đấy, cho nên chuyện đồ cưới nương không cần lo lắng nữa.”
Kỷ thị đổ bị nàng dỗ nở nụ cười, “Không nghĩ tới Bảo Nhi nhà chúng ta có bản sự như vậy. Tự mình chuẩn bị đồ cưới cho bản thân, đây là chuyện gì chứ?”
Lục Thanh Lam nói: “Nếu không ta đem cửa hàng của ta trước sang tên đến danh nghĩa của ngài, sau đó ngài lại tặng cho ta làm đồ cưới? Đây không phải đồ cưới ta tự mình chuẩn bị cho mình. Vừa vặn ta muốn trợ giúp cho người và phụ thân đây!”
Kỷ thị vẫy vẫy tay: “Ngươi đây không phải bịt tai trộm chuông sao?” Nếu trong tay nữ nhi đã có nhiều bạc như vậy, nàng cũng sẽ không phồng má giả làm người mập. Dựa vào tài lực của nhị phòng, muốn đặt mua một phần đồ cưới xứng đôi với sính lễ của Tiêu Thiểu Giác thật sự là lực bất tòng tâm!
Mẹ con hai người thương lượng một chút, quyết định lấy ra một ít cửa hàng không quá thu hút đặt ở bên ngoài cho Lục Thanh Lam làm đồ cưới, như là Thiên Hương lâu linh tinh, danh vọng quá nổi, quá mức chói mắt. Còn lại điền mẫu Kỷ thị chuẩn bị cho Lục Thanh Lam, tơ lụa, chất liệu, xiêm y, gia cụ cái gì, Lục Thanh Lam đều nhận lấy tất cả.
Về phần cửa hàng đáng giá nhất, áp đáy hòm theo của hồi môn của nàng đi qua. Lục Thanh Lam vốn muốn đưa cổ phần Thiên Hương lâu cho Kỷ thị, Kỷ thị lại chết sống không chịu nhận. Nàng cũng đành phải thôi, định tương lai, đưa sản nghiệp này cho ca ca, dù sao ca ca và cha nương cũng sẽ không ở riêng, cũng là giống nhau.
Bận chuyện này mấy ngày, chờ viết đồ cưới ra, cũng có vài trang thật dài, tuy rằng cửa hàng đáng giá nhất đã ẩn giấu đi rồi, nhưng những đồ cưới này cộng lại cũng phải được bảy tám vạn lượng bạc.
Lúc trước Nhị hoàng tử thành thân, An quốc công đem nửa công phủ đều bồi gả cho Liêm vương phi, đồ cưới điền mẫu cửa hàng bên trên cộng lại chừng mười vạn lượng bạc, chấn động một thời.
Đồ cưới của Lục Thanh Lam có số lượng này, cũng đã xem như kinh thế hãi tục.
Mắt thấy đồ cưới dần dần sửa sang xong xuôi, Kỷ thị bấm đốt ngón tay tính toán, thời gian nữ nhi ngốc ở nhà đã có thể đếm được trên đầu ngón tay, trong lòng không khỏi có chút khó chịu, nhưng thấy bộ dáng Lục Thanh Lam mỗi ngày vô cùng cao hứng, cảm thấy nàng tìm được đối tượng tâm nghi, lại mừng thay cho nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.