Chương trước
Chương sau
Ở trong khách sảnh của Thủ Bị phủ, Lý Ngọc lo lắng chờ đợi. Rèm nhướng lên, nhưng đi tới không phải là Lục Thanh Lam, mà là Tiêu Thiểu Giác.
Sắc mặt Lý Ngọc xanh mét: “Ngươi đùa giỡn ta!”
Tiêu Thiểu Giác tự nhiên ngồi xuống đối diện với hắn, hắn nói với Lý Ngọc: “Không phải là ta muốn đùa giỡn ngươi, mà là Bảo Nhi vốn không muốn gặp ngươi, là nàng bảo ta thay mặt nàng tới gặp ngươi.”
“Ngươi nói nhảm, ta đã cứu mạng nàng, nàng không thể đối với ta như vậy!” Lý Ngọc gần như gầm thét, mục đích hắn rời đi kinh sư, gia nhập Nam Đại Doanh chính là muốn làm cho mình trở nên cường đại hơn, có thể xứng đôi với Lục Thanh Lam, nhưng không đợi hắn chịu hết khổ, Lục Thanh Lam đã thành người của Tiêu Thiểu Giác, hai ngày này hắn vẫn mơ mơ màng màng, không biết mình nên đi nơi nào.
Tiêu Thiểu Giác bắt lấy cổ áo của hắn: “Ngươi thích nàng, ngươi cứu nàng, nhưng nàng không có nghĩa vụ lấy thân báo đáp, nàng không nhất định phải gả cho ngươi! Nàng căn bản là không thích ngươi!”
Lý Ngọc hừ lạnh một tiếng, “Nàng không thích ta, chẳng lẽ nàng thích ngươi sao?”
Trên mặt Tiêu Thiểu Giác lộ ra thần sắc đắc ý: “Chúng ta là lưỡng tình tương duyệt, thật lòng yêu nhau.”
“Ngươi cũng không thể cho nàng hạnh phúc!”
“Ta sẽ cưới nàng làm chính phi của ta, ta sẽ làm cho nàng trở thành nữ nhân hạnh phúc nhất trên thế gian này!”
Lý Ngọc nghe xong trong lòng run lên: “Ngươi nói là sự thật ư? Lục gia đã có một trắc phi của Hoàng trưởng tử, hoàng thượng sẽ không đáp ứng đâu!”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Phụ hoàng đã đồng ý để ta tự mình chọn lựa chính phi mà mình ngưỡng mộ trong lòng. Huống chi cho dù phụ hoàng không đáp ứng, ta cũng có biện pháp khiến hắn đáp ứng.” Dừng một chút hắn lại nói: “Ngươi là huynh đệ tốt của ta, ta không hi vọng giữa chúng ta vì Bảo Nhi náo đến dạng như người lạ, ngươi nên chúc phúc cho chúng ta!”
Lý Ngọc nghiến răng nghiến lợi: “Ta sẽ không chúc phúc cho các ngươi đâu!”
Lý Ngọc cũng không gặp được Lục Thanh Lam, Tiêu Thiểu Giác không lừa hắn, là Lục Thanh Lam tự mình không muốn gặp hắn. Trưa hôm đó, Lý Ngọc ngay cả cơm trưa cũng không ăn, liền dẫn người rời khỏi thành Thanh Châu.
Tiêu Thiểu Giác thì lại nghỉ ngơi sơ qua, dưới sự bảo vệ của quân đội hùng mạnh mấy ngàn người, quay trở về thành Ung Châu.
Hoàng đế đã sớm nhận được tin tức Tiêu Thiểu Giác còn sống, hết sức cao hứng. Ra lệnh các hoàng tử xuất hành ra cửa nghênh đón, ngoại trừ Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử cũng tới.
Trên mặt Hai vị hoàng tử đều là vẻ mặt vui mừng, Nhị hoàng tử thậm chí nặn ra vài giọt nước mắt, tiến lên muốn ôm Tiêu Thiểu Giác, lại bị Tiêu Thiểu Giác tránh đi. Kỹ xảo biểu diễn của Tiêu Thiểu Cảnh vô cùng tốt, trên mặt không lộ ra nửa điểm hờn giận, giả mù sa mưa nói: “Lão Cửu, ngươi lần này rốt cuộc chạy đi đâu? Ngươi có biết không, phụ hoàng vì ngươi, đêm không thể say giấc! Thiếu chút nữa lật tung cả khu vực săn bắn Ung Châu. Hoàng huynh cũng cả ngày lo lắng, ngươi có thể bình an trở lại, như thế thật tốt!”
Tiêu Thiểu Giác lạnh lùng thốt lên: “Hoàng huynh lo lắng cho ta như thế ư? Ta còn tưởng rằng ta bình an trở lại, hoàng huynh ắt hẳn sẽ cực kỳ thất vọng chứ!”
Tiêu Thiểu Cảnh nói: “Lão Cửu, ngươi nói cái gì vậy, giữa huynh đệ chúng ta sợ là có gì hiểu lầm!”
“Hiểu lầm?” Tiêu Thiểu Giác cười lạnh một tiếng: “Nhị hoàng huynh nên cho ta một cái giải thích thật tốt, nói thí dụ như thủ bị Thanh Châu Chu Tầm chẳng hạn, miễn cho hiểu lầm giữa chúng ta càng lúc càng lớn, càng ngày càng sâu.”
Hắn lại nhìn Tiêu Thiểu Huyền một cái: “Tứ hoàng huynh biệt lai vô dạng a! Huynh đệ bình an trở lại, không biết Tứ hoàng huynh có cảm tưởng gì!”
Trên mặt Tiêu Thiểu Huyền cũng là vẻ mặt tươi cười: “Đương nhiên là cao hứng.”
“Ta cũng rất cao hứng đấy, Tứ hoàng huynh!” Tiêu Thiểu Giác bỗng nhiên đi ra phía trước, giống như thân mật đánh một quyền lên cánh tay của Tiêu Thiểu Huyền. Sắc mặt Tiêu Thiểu Huyền lập tức trở nên trắng bệch.
Lần trước hắn trong sơn động tự mình tham gia chiến đấu vây công Tiêu Thiểu Giác, Tiêu Thiểu Giác chém một đao ở trên cánh tay của hắn, Tiêu Thiểu Huyền không dám tìm thái y chữa trị, thương thế vẫn chưa khỏi hẳn, Tiêu Thiểu Giác nện xuống một quyền như vậy, hắn đau đến chảy cả mồ hôi lạnh.
Tiêu Thiểu Giác ha ha cười một tiếng nói: “Tứ ca, mấy ngày không gặp, ngươi sao lại trở nên như đàn bà vậy, ngay cả một quyền nhẹ nhàng của huynh đệ cũng chịu không nổi?”
Sắc mặt Tiêu Thiểu Huyền trong nháy mắt khôi phục nguyên trạng. “Ai chẳng biết Lão Cửu ngươi võ công trác tuyệt, ta đây làm ca ca tuyệt đối không phải là đối thủ của ngươi.”
Không ít đại thần tới đón tiếp mắt thấy một màn này, tất cả mọi người cả đều nhìn ra sự bằng mặt không bằng lòng giữa ba huynh đệ này, không khỏi âm thầm suy đoán ngọn nguồn.
Các hoàng tử đi tới hành cung của Gia Hòa đế, Gia Hòa đế thế nhưng tự mình đến cửa đón, nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác chúng tinh phủng nguyệt, không khỏi nước mắt tuôn đầy mặt: “Lão Cửu, ngươi rốt cuộc đã trở lại!”
Tiêu Thiểu Giác cũng có vài phần xúc động, lúc trước trong lòng hắn còn có bất mãn đối với Gia Hòa đế, cũng không quá thân cận với hắn, trải qua chuyện lần này, hắn rốt cuộc biết địa vị của mình trong lòng Gia Hòa đế. Hắn quỳ gối dưới chân hoàng đế, lớn tiếng nói: “Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu, khiến phụ hoàng lo lắng vì nhi thần!”
Gia Hòa đế tự mình đưa tay đỡ hắn, “Trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi! Giữa phụ tử chúng ta cần gì phải nói những điều này.”
Ngay tại lúc đó, doanh địa của Lục gia cũng là một mảnh thanh âm xôn xao ầm ĩ.
Người đến gây chuyện thế nhưng là Tiền Lâm. Tiền Lâm mang theo một đám nha hoàn bà tử xông vào, muốn xông vào trong lều của Lục Thanh Lam lục soát.
Thì ra Lục Thanh Lam mất tích hơn một tháng, đối ngoại đối thì vẫn cáo ốm không ra. Dẫn tới không ít lời đồn đãi, có người vu nói nàng và Cửu hoàng tử bỏ trốn. Tiền Lâm nghe lời này ghen tỵ như điên, nàng phái người âm thầm theo dõi lều của Lục Thanh Lam, căn cứ đủ loại dấu vết, cảm thấy Lục Thanh Lam vốn không ở trong lều.
Chẳng qua khi đó Tiêu Thiểu Giác sinh tử không rõ, lòng nàng nhớ thương, cũng không có tâm tư đến tìm Lục Thanh Lam tra xét. Hiện giờ Tiêu Thiểu Giác bình an trở về, hắn lại giải trừ hôn ước cùng Thanh Huệ quận chúa, nàng cảm giác mình có Tiền Hoàng hậu làm hậu thuẫn, tỷ lệ trở thành Khánh vương phi gia tăng rất lớn. Tâm tư của Tiêu Thiểu Giác với Lục Thanh Lam nàng đã sớm biết được.
Tâm tư của nàng không khỏi lung lay, nếu có thể chứng minh Lục Thanh Lam mất tích, thanh danh của nàng coi như xong, đến lúc đó cho dù Tiêu Thiểu Giác nguyện ý cưới Lục Thanh Lam, hoàng đế cũng sẽ không cho phép. Nàng tin chắc Lục Thanh Lam nhất định là ở chung một chỗ cùng Tiêu Thiểu Giác, vì vậy định trước khi Tiêu Thiểu Giác còn chưa đem Lục Thanh Lam về liền vạch trần chuyện nàng mất tích đã lâu.
“Tiền cô nương, ngươi làm cái gì vậy?” Mặc Cúc đi ra ngoài ngăn trở, lại bị Tiền Lâm đẩy ra.
“Bổn cô nương hôm nay ngược lại muốn nhìn xem, tiểu tiện nhân Lục Thanh Lam có phải thật sự ngã bệnh ở trong lều dưỡng bệnh hay không. Các ngươi kẻ nào kẻ nấy, đều đang lừa người, đừng tưởng rằng bổn cô nương không biết. Lục Thanh Lam nàng vốn cũng không phải là ngã bệnh, nàng là mất tích, nàng là theo mã phu bỏ trốn.”
Mặc Hương giận đến gương mặt đỏ bừng: “Tiền cô nương, ngươi là chất nữ của Hoàng hậu nương nương, quý nữ số một kinh thành, sao ngươi có thể ngậm máu phun người như vậy, gièm pha sự thanh bạch của cô nương nhà ta. Cô nương nhà ta hiện giờ đang ở trong lều đây.”
Vốn đội ngũ vây săn đã sớm nên lên đường trở về kinh sư. Nhưng bởi vì Cửu hoàng tử mất tích thủy chung vẫn không thể tìm được, các quan viên cũng chỉ có thể phụng bồi hoàng đế chờ ở Ung Châu. Ngây người nhiều ngày như vậy, các tiểu thư quý nữ cũng đều muốn tán gẫu lắm rồi, hôm nay có náo nhiệt hay như vậy, một vài người không biết từ nơi nào xuất hiện, tất cả đều tụ tập đến bên ngoài lều của Lục Thanh Lam.
Trong lúc nhất thời toàn bộ đều vây quanh lều của Lục Thanh Lam chỉ trỏ, nghị luận rối rít.
Tiền Lâm liền muốn đi vào kiểm tra, lại bị Mặc Cúc và Mặc Hương gắt gao ngăn cản. Tiền Lâm càng dũng cảm hơn: “Cô nương nhà ngươi nếu đang ở bên trong, tại sao không dám để cho ta đi vào kiểm tra. Các ngươi đây là có tật giật mình!”
Tiền Lâm thấy tình hình này trong lòng càng thêm chắc chắc, ra lệnh nha hoàn bà tử tiến lên kéo Mặc Cúc và Mặc Hương ra, đang muốn vén rèm đi vào, đã nhìn thấy một người từ bên trong đi ra, phẫn nộ quát: “Người nào ở chỗ này la lối om sòm?”
Chính là Tam công chúa Tiêu Nguyên San.
Nàng nhìn thoáng qua Tiền Lâm nói: “Thì ra là ngươi! Ngươi suốt ngày đòi cắn Bảo Nhi không tha, có thôi đi không?”
Tiền Lâm tuy có chút e ngại Tam công chúa, nhưng không muốn buông tha cơ hội này: “Các ngươi nếu không thẹn với lương tâm, sẽ để cho ta đi vào nhìn xem thử.”
Tam công chúa hừ lạnh, “Ngươi dựa vào cái gì? Nếu ngươi dứt khoát vu tội Bảo Nhi như vậy, nếu nàng ở trong thì sao, ngươi muốn làm gì?”
Từ khi đại đội của Tiêu Thiểu Giác trở về khu vực săn bắn Ung Châu, Tiền Lâm vẫn phái người nhìn chằm chằm lều của Lục Thanh Lam, căn bản không nhìn thấy Lục Thanh Lam đi vào. Trong nội tâm nàng cực kỳ chắc chắc: “Nếu Lục Thanh Lam ở bên trong, ta liền dập đầu bồi tội với nàng!”
Tam công chúa nói: “Bổn cung nể ngươi là chất nữ của hoàng hậu, khuyên ngươi một câu cuối cùng, đừng tự rước lấy nhục. Bảo Nhi thiên chân vạn xác đang ở bên trong. Nàng cảm nhiễm phong hàn, không muốn lây bệnh cho người khác, mới luôn không chịu gặp người. Ngươi vẫn là trở về đi thôi, không nên náo loạn nữa.”
Tiền Lâm nghe nàng nói như vậy, lại càng cảm thấy Lục Thanh Lam căn bản không ở trong lều, đưa tay vén rèm, “Bản thân ta muốn xem xem, Lục Thanh Lam nàng rốt cuộc có ở trong này hay không!”
Đôi mi thanh tú của Tam công chúa nhăn lại, trên mặt hiện đầy vẻ tức giận. Đúng lúc này, bên trong truyện tới một thanh âm hơi khàn khàn: “Nếu Tiền cô nương muốn gặp ta như vậy, ta liền đi ra ngoài cho ngươi gặp một lần là được.”
Tựa hồ là thanh âm của Lục Thanh Lam, sắc mặt Tiền Lâm hơi đổi.
Lúc nàng đang kinh nghi bất định Tiêu Kỳ đã đỡ một mỹ nhân bệnh tật yếu nhược gầy gò đi ra, tư thái nàng tinh tế dịu dàng, trên mặt dùng một khối khăn lụa che mặt, nhìn dáng dấp quả thực là Lục Thanh Lam.
“Lục Thanh Lam, thật sự là Lục Thanh Lam!”
“Nhìn nàng bệnh cốt rã rời, xem ra thật sự là bị bệnh!”
Nhóm khuê tú nhất thời nghị luận rối rít.
Lục Thanh Lam nói: “Tiền cô nương, ngươi nhìn thấy ta rồi chứ, mời trở về, không nên náo loạn nữa.”
Tiền Lâm còn chưa từ bỏ ý định, lớn tiếng nói: “Ngươi kéo khăn che mặt xuống, để ta xem thử, ta không tin ngươi là Lục Thanh Lam. Ngươi có dám hay không? Ngươi nhất định không dám!”
Lục Thanh Lam nhẹ nhàng mỉm cười, người này thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Nàng kéo khăn lụa che mặt xuống, lộ ra một dung nhan tuyệt lệ nghiêng nước nghiêng thành, chẳng qua là sắc mặt tái nhợt, tràn đầy bệnh trạng.
Không phải là Lục Thanh Lam còn có thể là ai?
“Thật sự là nàng?” Nhóm khuê tú nhất thời xôn xao.
Tiêu Kỳ “Hừ” lạnh một tiếng, “Ngươi náo đủ chưa!”
Tiền Lâm cũng khó có thể tin: “Chuyện này không thể nào! Chuyện này không thể nào! Rõ ràng không có ai tiến vào lều của ngươi...”
Nha hoàn lôi kéo tay áo của nàng: “Tiểu thư, chúng ta đi nhanh thôi.”
Tiền Lâm cũng vừa nhớ tới lời nói lúc nãy của nàng, nếu Lục Thanh Lam quả thật ở bên trong, nàng sẽ phải giáp mặt dập đầu nhận lỗi với nàng ta. Nếu nàng thật sự ở trước mặt nhiều khuê tú như vậy, dập đầu với nàng ta, vậy cũng không còn mặt mũi gì nữa, sau này ở kinh sư nàng cũng sẽ vĩnh viễn cũng không ngẩng đầu được lên.
Nghĩ tới đây, nàng không dám lưu lại nữa, quẳng xuống một câu: “Ta cũng chỉ là có chút tò mò, nếu Lục cô nương đã bình yên vô sự, ta cũng nên đi.” Dứt lời xoay người muốn đi.
“Như vậy liền đi, cũng không dễ dàng như vậy!” Tam công chúa đã ngăn ở trước mặt nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.