*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi tiểu quan đi bọn lính buông lỏng xuống, hi hi ha ha cười nói, bắt đầu kiểm tra xe ngựa, tháo ngựa ra, buộc ở trong chuồng ngựa.
Lục Thanh Lam huých huých Tiêu Thiểu Giác, thấp giọng nói: “Chúng ta sắp bị phát hiện rồi, làm sao bây giờ?” Kể từ khi tiến vào trạm dịch, hai người vẫn không có cơ hội rời khỏi xe ngựa.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Đừng lo lắng, ta có biện pháp.” Nói xong hắn đem mấy quả kim qua tử* ném ra phía trước từ khe hở trong buồng xe. Phát ra thanh âm lách cách.
(*) 金瓜子 kim qua tử: là một tên gọi của một dạng vàng cổ xưa. Ban đầu nó được lưu truyền cho người dân như một loại tiền tệ, giống như hạt la vàng. Trong lịch sử Trung Quốc cổ đại, “Kim qua tử” là một phần thưởng của hoàng gia.
“Thanh âm gì vậy?” Có người nói giơ cây đuốc lên nhìn về phía trước, rất nhanh nhặt được một quả kim qua tử trên mặt đất lên, “Đây là cái gì?” Thoạt nhìn kim quang lấp lánh, hắn cắn một cái, kinh ngạc nói: “Là vàng?!”
Mọi người vừa nghe nói có vàng, nhất thời mở to hai mắt nhìn lại, “Vàng? Ở nơi nào? Ở nơi nào đâu?”
Giơ cây đuốc lên tìm ở phụ cận xung quanh, rất nhanh lại có người phát hiện kim qua tử, phát ra từng đợt tiếng hoan hô than sợ hãi.
“Nơi này sao lại có vàng?”
Tiêu Thiểu Giác thừa dịp không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-gia-sung-tuc/747731/chuong-186.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.