*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Thanh Lam ngày hôm qua vừa mệt vừa sợ, nửa đường còn gặp phải lợn rừng, sợ tới mức gần chết. Lúc này rốt cuộc đã có cơ hội phát tiết, ôm eo Tiêu Thiểu Giác, nước mắt liền rơi xuống: “A Giác, ngươi rốt cuộc tỉnh lại, ngươi có biết không, ngươi sốt rất lợi hại ngươi ngươi suýt chút nữa làm ta sợ muốn chết!”
“Không có chuyện gì nữa! Không có chuyện gì nữa!” Tiêu Thiểu Giác nhẹ vỗ về tóc của nàng, nói: “Có ta ở đây rồi, vấn đề gì cũng có thể giải quyết, ngươi đừng sợ! Đừng sợ!”
Hắn vừa an ủi, Lục Thanh Lam liền khóc càng lợi hại hơn, vừa khóc thút thít vừa nói: “Ta vì tìm thuốc cho ngươi, trên đường trở về, gặp phải một con lợn rừng, ta cho rằng nó sẽ công kích ta, làm ta sợ muốn chết! Ta thiếu chút nữa sẽ không gặp được ngươi rồi!”
Trong lòng Tiêu Thiểu Giác dâng lên yêu thương nồng đậm, “Vì ta, khiến ngươi chịu khổ! Đợi bệnh của ta tốt rồi, ta nhất định giúp ngươi bắt con lợn rừng kia, hừ, dám hù dọa vương phi của bổn vương? Xem ta có nướng nó ăn không.”
Lục Thanh Lam nghe hắn nói thú vị, không khỏi “phốc xuy” một tiếng cười. Tiêu Thiểu Giác cũng nở nụ cười, lúc trước tiếp xúc với ngươi, cảm thấy ngươi là cô nương đặc biệt cao ngạo... Nhưng ngươi xem ngươi hiện tại xem, vừa khóc vừa cười, giống cái gì!”
Lục Thanh Lam bị hắn nói thẹn thùng, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-gia-sung-tuc/747729/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.