Chương trước
Chương sau
Tiêu Thiểu Mân chỉ mặc một áo bào, cài cũng chưa cài xong, phía dưới khỏa thân lộ ra làn da, có thể thấy được bên trong là trạng thái trống không.
Tiêu Thiểu Giác một quyền quật ngã Tiêu Thiểu Mân trên mặt đất, chợt rút bội đao bên hông ra, “Khốn kiếp, nữ nhân của bổn vương ngươi cũng dám đụng, bổn vương giết ngươi.” Hai mắt hắn đỏ tươi, hiển nhiên đã thẹn quá thành giận. Nói xong câu đó, hắn quả thật hung hăng đâm xuống một đao.
Sỉ nhục lớn nhất của nam nhân, đại khái chính là trên đầu bị đeo nón xanh, huống chi tính tình của Tiêu Thiểu Giác vốn là không tốt đẹp gì.
Mắt thấy Tiêu Thiểu Mân sẽ máu chảy dưới đao, chỉ nghe thấy có người hét lên một tiếng: “Tiêu Thiểu Giác, ngươi dám!”
Một người khác hô: “Đao hạ lưu nhân!” Là Tiêu Thiểu Cảnh.
Xảy ra chuyện lớn như vậy, Tiền Hoàng hậu và Nhị hoàng tử, Tứ hoàng tử tất cả đều nghe thấy tin tức chạy tới.
Hai vị Nhị, Tứ hoàng tử còn chưa hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, chỉ nhìn thấy Tiêu Thiểu Giác muốn một đao chém chết Tiêu Thiểu Mân.
Tiêu Thiểu Cảnh vội vàng rút bội kiếm ra nhảy vào, “Leng keng” một tiếng đánh rời bội đao của Tiêu Thiểu Giác ra, “Cửu đệ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Lão Bát cho dù không đúng đi nữa, hắn nói như thế nào cũng là ca ca ngươi, sao ngươi có thể tàn nhẫn hạ thủ?”
Tiêu Thiểu Giác hai mắt đỏ ngầu, quát to: “Cút ngay! Còn không tránh ra, ngay cả ngươi ta cũng giết!”
Mặt Tiêu Thiểu Cảnh liền biến sắc: “Lão Cửu, ngươi điên rồi phải không?”
Tiêu Thiểu Giác căn bản là không nói nhảm với hắn, không chút lưu tình chém tới một đao, một đao kia nhanh như thiểm điện, không thể phòng, Tiêu Thiểu Cảnh không ngờ hắn nói được là làm được, hận không thể một đao chém chết mình, vội vàng thẳng kiếm chiêu. Tiêu Thiểu Giác chỉ công không thủ, đao đao tiến sát, thế như sấm đánh, giống như hổ điên. Võ công của Tiêu Thiểu Cảnh vốn không bằng hắn, còn phải bận tâm Bát đệ nằm dưới đất, nhất thời đỡ trái hở phải, cực kỳ nguy hiểm.
Bọn thị vệ ở một bên giương mắt nhìn, các hoàng tử đánh nhau, bọn họ căn bản không dám chộn rộn theo. Tiêu Thiểu Huyền thấy tình hình này, hét lớn một tiếng: “Nhị ca, ta tới giúp ngươi!” Cũng rút bội kiếm ra gia nhập chiến đoàn. Hai đánh một, lúc này mới khó khăn ổn định trận cước, nhưng hai người không dám thương tổn Tiêu Thiểu Giác, muốn chế phục hắn nói dễ hơn làm?
Bên này đánh náo nhiệt, mấy vị Đại hoàng tử, ngũ, lục, thất, thập hoàng tử cũng tới.
Thời khắc mấu chốt, liền nhìn ra xa gần thân sơ. Thập hoàng tử nhìn thấy hai vị Nhị, Tứ hoàng tử vây công Tiêu Thiểu Giác, nhất thời cũng không thể mặc kệ, “Hai đánh một, các ngươi thật không biết xấu hổ.” Cầm vũ khí liền gia nhập chiến đoàn, bốn người bắt cặp hai hai, đánh thành một đoàn.
Lúc Hoàng đế đến, hiện trường một mảnh hỗn độn, giận đến thiếu chút nữa sặc khí. “Dừng tay, các ngươi đều xem trẫm chết hết sao? Đều dừng tay cho trẫm!”
Tiêu Thiểu Cảnh và Tiêu Thiểu Huyền lui ra, Tiêu Thiểu Vĩ cũng lôi kéo Tiêu Thiểu Giác thối lui đến bên kia.
Tiêu Thiểu Vĩ lúc này mới rảnh để hỏi: “Cửu ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Tiêu Thiểu Giác nghiến răng nghiến lợi, căn bản không trả lời.
Hoàng đế giận đến toàn thân phát run, “Các ngươi vứt binh khí, quỳ đến trước mặt trẫm.”
Tiêu Thiểu Cảnh, Tiêu Thiểu Huyền, Tiêu Thiểu Vĩ rất nghe lời, tất cả đều đi tới quỳ bên chân của hoàng đế, Tiêu Thiểu Giác đứng ở nơi đó, đỏ mắt thở nặng hô hô.
Hoàng đế thông cảm tâm tình của hắn, cũng không quan tâm hắn. Hắn nói với ba nhi tử: “Đánh giặc thân huynh đệ, ra trận phụ tử binh, trẫm từ nhỏ đã dạy các ngươi những lời này, hôm nay nhìn biểu hiện của các ngươi, thế nhưng vì một nữ nhân tranh đến bể đầu chảy máu, tất cả đều đã ném những lời này vào bụng chó rồi ư!” Hắn tức giận khó bình tĩnh nổi, mỗi người một cước đạp ba nhi tử ngã lật trên mặt đất.
Tiêu Thiểu Giác chợt quỳ gối trước mặt hoàng đế, lớn tiếng nói: “Van xin phụ hoàng làm chủ cho nhi thần!”
Gia Hòa đế nhìn hắn, ánh mắt phức tạp: “Ngươi muốn như thế nào?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Xin phụ hoàng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nhi thần muốn giải trừ hôn ước cùng Thanh Huệ quận chúa!”
Gia Hòa đế sắc mặt trầm xuống, “Lão Cửu, ngươi nghĩ thông suốt rồi chứ?”
Tiêu Thiểu Giác nói: “Nhi tử đã nghĩ thông suốt. Lúc nhi tử đi vào, Thanh Huệ y phục cũng chưa mặc, trần truồng ngồi ở trên giường, hiện tại việc này mọi người đều biết, nếu nhi tử còn có thể nén giận, chẳng phải là muốn làm con rùa cả đời, nhi tử thật sự gánh không nổi người này!”
Đới Thống nhìn thoáng qua Tiêu Thiểu Mân rúc ở trên mặt đất, đến bây giờ còn chưa bò dậy, dựa theo phát triển của tình hình hiện tại, Thanh Huệ quận chúa sợ rằng chỉ có thể gả cho Tiêu Thiểu Mân.
Thanh Huệ quận chúa thành Bát vương phi, cũng là ý nghĩa Trấn Bắc vương phủ phải cột vào một chiếc chiến xa Nhị hoàng tử. Nhị hoàng tử mặt ngoài cực kỳ khách khí đối với hắn, nhưng trong lòng cực kỳ xem thường Trấn Bắc vương phủ. Huống chi hắn vẫn có dã tâm bừng bừng, chí lớn nhưng tài mọn, muốn đem Bắc Cương quy vào địa bàn Đại Tề, nếu hắn làm hoàng đế, người thứ nhất phải diệt chính là Trấn Bắc vương phủ, đây cũng là nguyên nhân Đới Thống vẫn không muốn kết minh cùng Nhị hoàng tử.
Huống chi, một cái Đại Tề thống nhất, đoàn kết, đối với Trấn Bắc vương phủ mà nói tuyệt đối không thể xem là chuyện tốt, vốn ý định của hắn là, cho dù Cửu hoàng tử không cướp được ngôi vị hoàng đế, có sự ủng hộ của Trấn Bắc vương phủ, cũng có thể chống lại tân hoàng, cục diện như thế mới có lợi nhất đối với Bắc Cương.
Đới Thống mở miệng bổ cứu nói: “Khánh vương, có lẽ chuyện không phải giống như ngươi nghĩ!”
Trinh tiết của một nữ nhân so với lợi ích chính trị, cái nào quan trọng hơn, ngươi còn chưa hiểu rõ sao? Lúc trước Tiền Hoàng hậu và Nhị hoàng tử vẫn thuyết phục hắn, để hắn gả Thanh Huệ quận chúa cho Bát hoàng tử, hắn đều cự tuyệt. Tối nay xảy ra chuyện như vậy, hắn cực độ nghi ngờ, Thanh Huệ quận chúa là bị mẹ con Tiền Hoàng hậu phái cao thủ trộm ra.
Trong lòng hắn cực kỳ không vui.
Tiêu Thiểu Giác cả giận nói “Không phải như vậy, còn có thể là dạng gì?”
Đới Thống thầm than một tiếng, cảm thấy Tiêu Thiểu Giác vẫn còn quá non rồi. Trước mặt mọi người nói ra lời như vậy, danh tiết Thanh Huệ quận chúa nhất định là giữ không được. Một chút hi vọng của hắn và Thanh Huệ cuối cùng cũng tan vỡ.
Gia Hòa đế cũng tức giận vô cùng. Hắn để cho Tiêu Thiểu Giác cưới Thanh Huệ quận chúa, có cân nhắc về phương diện chính trị, hiện giờ cục diện này lại làm rối loạn tất cả bố cục lúc trước của hắn.
Gia Hòa đế vẫy tay về phía Tiêu Thiểu Mân: “Nghiệt chướng, ngươi tới đây.”
Tiền Hoàng hậu đang tự tay rịt thuốc trên mặt cho Bát hoàng tử, vừa rồi Tiêu Thiểu Giác hạ thủ thật là độc ác, mặt Tiêu Thiểu Mân cái mũi đều bị hỏng, đôi môi sưng giống như lạp xưởng.
Tiêu Thiểu Mân thấy ánh mắt hoàng đế hung ác nghiêm nghị, do do dự dự đi tới, hoàng đế vung cánh tay hung hăng tát một cái trên mặt hắn, đánh nghiêng Tiêu Thiểu Mân tại chỗ trên mặt đất, “Nghiệt chướng, ngươi nói cho trẫm, đây là chuyện gì xảy ra, chuyện gì xảy ra?” Nói xong lời cuối cùng, đã là khàn cả giọng.
Tiêu Thiểu Mân chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hồi lâu mới bò dậy, khóc chít chít nói: “Nhi thần, nhi thần không biết là chuyện gì xảy ra a!”
Hắn là thật sự không biết! Hắn cho rằng Trịnh Minh Tú hẹn hắn yêu đương vụng trộm, tiến vào lều đã bị người đánh ngất xỉu rồi, đợi lúc tỉnh lại, Thanh Huệ quận chúa đã trần truồng nằm ở dưới thân hắn rồi, việc hai người nên làm cũng đã sớm làm xong.
Hắn còn chưa hiểu đến cùng là chuyện gì xảy ra, Tiêu Thiểu Giác liền tựa như phát điên xông tới, hành hung hắn một trận, về sau hoàng đế đã tới rồi.
“Ngươi không biết! Ngươi không biết?!” Hoàng đế giận không kìm được, liều mạng đạp người của hắn một trận điên cuồng, “Ngươi cái đồ nghịch tử này trẫm đêm nay vừa mới dạy dỗ ngươi, ngươi chẳng những không nghe dạy bảo của trẫm, dám biến vốn thêm lời, ngươi có biết Thanh Huệ là đệ muội của ngươi hay không!”
Hoàng đế bị chọc tức, ra chân rất nặng, Tiêu Thiểu Mân đau đến gào khóc.
Tiêu Thiểu Mân rốt cuộc là ruột thịt của Tiền Hoàng hậu, thấy hắn chịu khổ như vậy làm sao chịu được, “Hoàng thượng tha mạng a!” Nói xong liền nhào tới trên người Tiêu Thiểu Mân, hoàng đế nhất thời không kịp dừng chân, nặng nề đá vào phía sau lưng của hoàng hậu một chút.
Hoàng thượng vẫn rất kính trọng Tiền Hoàng hậu, rốt cuộc không muốn ở trước mặt mọi người làm mất mặt mũi của nàng. Cũng đành thu chân. Hừ một tiếng: “Cái thứ nghiệt tử này, ngươi còn muốn che chở hắn sao?”
Tiền Hoàng hậu nói: “Ngài thật sự muốn đánh chết Mân nhi sao? Dù nói thế nào hắn cũng là nhi tử ruột thịt của ngài a!”
Gia Hòa đế trong cơn giận dữ: “Trẫm không có nhi tử thua kém như vậy!” Cái nhi tử này nhìn thế nào cũng thật không vừa mắt.
Lúc này Đới Thống từ trong lều đi ra. Mới vừa rồi mấy vị hoàng tử đánh thành một đoàn, Đới Thống quan tâm nữ nhi, liền tiến vào trong trướng xem xét. Xảy ra chuyện như vậy, Thanh Huệ quận chúa không muốn mất mặt xấu hổ, đương nhiên ở trong lều không chịu đi ra ngoài.
Gia Hòa đế thấy sắc mặt Đới Thống âm trầm, hỏi vội: “Thanh Huệ như thế nào?”
Đới Thống tức giận nói: “Không chết được!” Lúc hắn đi vào, thấy Thanh Huệ quận chúa không nói không động, giống như là ngây dại u mê, lộ vẻ nhận phải kích thích rất lớn.
Đới Thống hung hăng trợn mắt nhìn Tiêu Thiểu Mân một cái, quay đầu nói với Gia Hòa đế: “Chuyện này, hoàng thượng định xử trí như thế nào?”
Gia Hòa đế suy nghĩ một chút, “Trẫm sẽ cho ngươi một công đạo.”
Nháo đến nửa đêm, hoàng thượng cũng thật sự mệt mỏi, lưu Đại hoàng tử ở lại hiện trường chiếu ứng, liền về hành cung nghỉ ngơi trước. Đới Thống phái Đới Phục Quang lưu lại một đội nhân mã trông chừng Thanh Huệ quận chúa trong doanh trướng, bản thân cũng trở về doanh địa.
Tiêu Thiểu Cảnh và Tiền Hoàng hậu thì mang Tiêu Thiểu Mân về trong viện của Tiền Hoàng hậu.
Tiền Hoàng hậu gọi thái y tới bôi thuốc cho Tiêu Thiểu Mân, thấy nhi tử mặt tím tím xanh xanh, khắp nơi đều là vết thương, trong lòng cực kỳ khó chịu. Tiêu Thiểu Cảnh thì đè nén không được hưng phấn, trong phòng đi tới đi lui.
Tiền Hoàng hậu cau mày nói: “Lão Nhị, ngươi có thể ngồi xuống không, ngươi di chuyển đến đầu của Bổn cun cũng choáng luôn.”
Tiêu Thiểu Cảnh ý thức được mình có chút thất thố, ngồi xuống, có chút khẩn cấp hỏi: “Lão Bát, tối hôm nay rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Tiêu Thiểu Mân nói: “Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra.”
“Vậy ngươi đang yên lành, sao lại đến trong lều hạ nhân của tả quân phủ đô đốc.”
Tiêu Thiểu Mân ngập ngừng một trận, Tiền Hoàng hậu nói: “Chuyện cho tới bây giờ, ngươi còn muốn gạt chúng ta sao? Ngươi không nói ra chân tướng, chúng ta làm sao giúp ngươi?”
Tiêu Thiểu Mân lúc này mới đem chuyện Trịnh Minh Tú hẹn gặp riêng hắn nói một lần.
Tiền Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi mắng: “Cái đồ hồ ly lẳng lơ này!”
Tiêu Thiểu Cảnh có chút kỳ quái: “Ngươi lúc trước thật sự không có gì với Thanh Huệ quận chúa ư?”
Tiêu Thiểu Mân nói: “Không có a, lúc trước mẫu hậu và Nhị hoàng huynh bảo ta tiếp cận Thanh Huệ quận chúa, nhưng nàng xem thường ta, vẫn luôn không để ý tới ta!”
Tiêu Thiểu Cảnh nói: “Chuyện này thật kỳ lạ, nếu không phải nàng cố ý chạy đến hẹn hò với ngươi, là ai đem nàng ra khỏi đó, lại đưa đến trong lều của ngươi? Người nào có bổn sự không kinh động thiết kỵ của Trấn Bắc vương phủ liền làm được điểm này sao?”
Tiền Hoàng hậu nói: “Bên cạnh phụ hoàng ngươi, có rất nhiều ám vệ võ công cao cường, ngay cả Đông Xưởng cũng không điều động được, chỉ nắm giữ ở trong tay Lão hoạn quan Trương Tú. Nếu là phụ hoàng ngươi xuất thủ, cũng có thể làm được.”
Tiêu Thiểu Cảnh lắc đầu: “Không thể nào. Phụ hoàng không có lý do gì làm như vậy.”
Tiền Hoàng hậu nói: “Trừ phụ hoàng ngươi ra, Lão Đại, còn có Lão Cửu, bên cạnh cũng có không ít cao thủ, có lẽ cũng có năng lực làm như vậy. Nhất là Lão Cửu, hiện ở trong tay hắn vừa có Cẩm Y Vệ lại có Đông Xưởng, thủ hạ tài ba dị sĩ vô số, có phải là hắn làm không? Thanh Huệ quận chúa kia ngang ngược kiêu ngạo, Lão Cửu không thích nàng, hắn thích là Lục cô nương của Trường Hưng Hầu phủ, cho nên cố ý làm hỏng trong sạch của Thanh Huệ, làm cho nàng không gả được cho mình.”
Nàng thật sự là đã đoán đúng.
Tiêu Thiểu Cảnh lắc đầu bác bỏ, “Không thể nào! Ta là nam nhân, ta sẽ hiểu rõ tâm tư của nam nhân. Nam nhân không chịu được nhất chính là bị mang nón xanh trên đầu, Lão Cửu tâm cao khí ngạo như vậy, càng không thể dễ dàng tha thứ điểm này. Hắn thích Lục Thanh Lam, tìm cách xin phụ hoàng ban cho hắn làm trắc phi là được, không cần thiết phải đẩy lui hôn sự với Trấn Bắc vương phủ. Lão Cửu hứng thú với quyền thế như thế, chỗ dựa vững chắc như Trấn Bắc vương phủ hắn tuyệt sẽ không đẩy ra bên ngoài. Hiềm nghi Lão Cửu, loại bỏ.”
Tiền Hoàng hậu: “Không phải là hắn, chẳng lẽ là Lão Đại?”
Tiêu Thiểu Cảnh nói: “Vậy thì càng không thể. Tác hợp Lão Bát và Thanh Huệ với nhau, đối với hắn mà nói có trăm hại mà không một lợi. Hắn cần gì phải làm loại chuyện phí sức lấy lòng này?”
Tiền Hoàng hậu trăm mối vẫn không có cách giải: “Cái này cũng không phải cái kia cũng không phải, rốt cuộc là tên quỷ lén lút nào?”
Tiêu Thiểu Cảnh cũng nghĩ không thông, “Có phải là Chu quốc hoặc là Lương quốc không? Bọn họ muốn nội bộ chúng ta rối loạn, mưu đồ cho lợi ích của bọn họ.” Hắn thật sự nghĩ mãi mà không rõ hắc thủ phía sau màn là ai.
Tiền Hoàng hậu nghĩ đến có chút nhức đầu: “Được rồi, nếu đoán không ra trước hết không đoán nữa. Phái người đi dò tra chẳng phải sẽ biết. Mấu chốt là kế tiếp chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tiêu Thiểu Cảnh cười đi hỏi Tiêu Thiểu Mân: “Lão Bát, buổi tối hôm qua ngươi và Thanh Huệ quận chúa có được việc có hay không?”
Sắc mặt Tiêu Thiểu Mân đỏ lên, Tiêu Thiểu Cảnh cười nói: “Ta cùng mẫu hậu cũng là chí thân của ngươi, ở trước mặt chí thân còn có cái gì ngượng ngùng.”
Tiêu Thiểu Mân lúc này mới gật đầu.
Tiêu Thiểu Cảnh cười lớn vỗ vai của hắn một chút: “Như vậy cũng tốt.” Hắn nói với Tiền Hoàng hậu: “Chúng ta vẫn luôn muốn kéo lực lượng Trấn Bắc vương phủ này đến bên này chúng ta, hiện tại cơ hội tới. Chỉ cần Lão Bát thay Lão Cửu cưới Thanh Huệ quận chúa, không phải tất cả vấn đề đều được giải quyết dễ dàng?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.