Chương trước
Chương sau
Trương Tư Tuệ ngồi xuống bên giường của Lục Thanh Nhân, ôn nhu khuyên nhủ: “Biểu muội, cho dù ngươi tức giận, cơm cũng phải ăn a.”
Lục Thanh Nhân rầu rĩ nói: “Ta tức giận no rồi, làm gì có tâm tư ăn cơm.” Trương Tư Tuệ kể từ khi đến Hầu phủ, vẫn tìm mọi cách xu nịnh nàng, chút đầu óc này của Lục Thanh Nhân làm sao có thể sánh với nàng, rất nhanh liền xem nàng là tri kỷ, cho rằng biểu tỷ này là thật tâm đối tốt với nàng.
Trương Tư Tuệ thở dài nói: “Chuyện này nói đến nói đi, cũng là lục biểu muội không đúng, lúc ấy Tam công chúa phạt ngươi như vậy, nàng đang ở trước mặt, cũng không nói giúp ngươi, đều là tỷ muội nhà mình, cần gì đối với ngươi như vậy chứ?”
Lục Thanh Nhân nghe quả nhiên giống như đánh máu gà, mắng: “Tiểu tiện nhân này, ta nhất định khiến cho nàng chết không được tử tế.”
Trương Tư Tuệ cũng đang mong đợi Lục Thanh Lam không tốt, nghe lời này cố ý nói: “Tứ biểu muội không nên nói như vậy, nàng dù sao vẫn là thân đường muội của ngươi. Huống chi nàng có Tam công chúa làm chỗ dựa, ai có thể làm gì nàng? Hơn nữa vào tư sắc kia của nàng, tương lai cho dù lập gia đình, phu quân cũng chắc chắn sẽ xem nàng như châu như bảo, còn có thể hưởng hậu phúc đấy chứ. Phải nói Lục muội muội cũng là có phúc khí, sinh ra đã giống như sống trong bình mật, ai nỡ để nàng chịu một chút ủy khuất chứ, trừ phi...”
Lục Thanh Nhân nghe đến đó chợt ngồi dậy: “Trừ phi cái gì?” Nàng căm hận Lục Thanh Lam tận xương, một lòng muốn khiến nàng thân bại danh liệt. Nhưng bảo nàng hại người, nàng lại không có đầu óc thông minh như vậy, minh tư khổ tưởng cũng không nghĩ ra biện pháp gì tốt, nàng biết Trương Tư Tuệ thông minh, vì vậy rất muốn nghe xem nàng ta có chủ ý gì tốt.
Trương Tư Tuệ cười nói: “Ngươi có biết vừa rồi ở bên ngoài ta gặp phải ai không? Là thất đường ca của ta Trương Đào, đường ca kia của ta vô cùng có mới nới cũ, cho dù là mỹ nhân giống thiên tiên tới tay của hắn cũng nóng hổi không được mấy ngày, nếu Lục muội muội gả cho một nhân vật như đường ca của ta, ngươi nói nàng có phải chịu chút đau khổ không...”
Nói xong, nàng liên tục nói: “Xem ta nói chuyện ma quỷ gì này, ta đây chỉ là nói đùa một câu, tứ biểu muội ngàn vạn đừng để trong lòng.”
Nàng càng không muốn Lục Thanh Nhân để vào lòng, Lục Thanh Nhân càng để tâm.
Đợi Trương Tư Tuệ đi, Lục Thanh Nhân xuống giường, lúc này Triệu thị đã tiễn Mã thị. Lục Thanh Nhân đi thẳng vào vấn đề nói: “Nương, ngươi nghĩ cách, nhất định phải làm cho Lục Thanh Lam gả cho Trương Đào.”***
Bên kia, Kỷ thị vừa mới tiễn bước tân khách. Hôm nay khách tới không ít người, mặc dù có Phùng thị hỗ trợ thu xếp, vẫn mệt mỏi không nhẹ. Chẳng qua mặc dù mệt mỏi, nhưng thấy nhi tử có tiền đồ, trong lòng nàng vẫn cực kỳ cao hứng.
Chị em dâu hai người vừa uống một chén trà, hạ nhân bên ngoài đi vào truyền lời nói Lục Thanh Lam mang Tiêu Kỳ và Bạc Thiến Như tới thỉnh an hai vị phu nhân.
Chị em dâu hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng nhau cười lên. Phùng thị nói: “Nha đầu Bảo Nhi này động tác thật đúng là mau.”
Kỷ thị liền cho người mời ba tiểu cô nương đi vào.
Bạc Thiến Như nhìn thấy ngoại trừ Kỷ thị, còn có một nữ nhân trung niên hơn bốn mươi tuổi ngồi sóng đôi cùng Kỷ thị, so với Kỷ thị xinh đẹp, phụ nhân này lộ vẻ bình thường hơn nhiều.
Lục Thanh Lam liền giới thiệu cho Bạc Thiến Như: “Đây là Đại bá mẫu của ta.”
Tiêu Kỳ và Bạc Thiến Như liền tiến lên kiến lễ cho hai vị phu nhân. Phùng thị thấy Bạc Thiến Như có khuôn mặt bánh bao tròn trịa, lộ vẻ cực kỳ đáng yêu, trong lòng trước tiên đã hơi hài lòng. Bạc Thiến Như tướng mạo trung bình, so với Lục Thanh Lam, Tiêu Kỳ kém hơn không ít, nhưng mọi người chọn tức phụ, lấy đức hạnh làm đầu, bộ dạng quá mức gây chú ý, bà bà ngược lại không thích, chỉ cần lấy về, lúc ra ngoài xã giao không đến nổi vứt thể diện của phu gia là tốt rồi.
Bạc Thiến Như nếu thực sự có khuôn mặt giống như Lục Thanh Lam, vậy Phùng thị còn phải suy nghĩ lại thật kỹ.
Ấn tượng đầu tiên không tệ. Phùng thị cực kỳ nhiệt tình, lôi kéo tay Bạc Thiến Như hỏi không ít vấn đề, như hỏi nàng bao nhiêu tuổi, trong nhà có mấy tỷ muội, ngày thường có sở thích gì, đọc sách gì.
Bạc Thiến Như trả lời từng cái, có chút nhăn nhó, hơi không giống cởi mở hào phóng ngày thường. Nàng cũng không ngốc, Lục Thanh Lam đặc biệt bảo nàng tới bái kiến Kỷ thị, lại thấy ánh mắt Phùng thị nhìn mình nóng bỏng như vậy, nhớ tới lúc trước Lục Thanh Lam từng thử dò xét nàng, có muốn gả cho nhị ca nàng làm Nhị tẩu của mình hay không, trong lòng nàng làm sao còn không rõ.
Tiêu Kỳ cũng nhìn ra chút gì đó, nụ cười hàm chứa an tĩnh ngồi ở chỗ đó uống trà không nói gì.
Phùng thị hỏi xong những lời cần hỏi, lúc này mới dừng lại. Thật ra lúc trước nàng đã sai người hỏi thăm phẩm hạnh của cô nương này rồi, đối với việc đó có chút vừa lòng, lần này sau khi gặp mặt ấn tượng với nàng càng tốt hơn.
Lại nói vài câu nhàn thoại, hai người đứng dậy cáo từ, Lục Thanh Lam hiếm khi phúc hậu không giễu cợt Bạc Thiến Như. Nàng trước tiên tiễn Bạc Thiến Như lên xe ngựa, lúc trở về, Tiêu Kỳ hỏi nàng: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Lục Thanh Lam cười hì hì nói: “Ta nghĩ không bao lâu nữa, Bạc Thiến Như sẽ biến thành Nhị tẩu của ta rồi.”
Tiêu Kỳ hiểu gật đầu: “Ta đã nói ánh mắt nhìn nàng của Đại bá mẫu ngươi sao lại nóng như vậy chứ.”
Lục Thanh Lam cố ý nói: “Nhị tẩu ta đã có rồi, nhưng lúc nào ta mới có thể có Tam tẩu đây, ta càng quan tâm thân ca của ta a.”
Tiêu Kỳ nghe lập tức hơi khẩn trương.
Lục Thanh Lam nói: “Nếu không, ngươi làm Tam tẩu của ta thì được rồi.”
Sắc mặt Tiêu Kỳ đỏ bừng, bịt tai chạy đi, “Tiểu cô nương nói hươu nói vượn, ta không nghe.”
Lục Thanh Lam cười ha ha: “Ngươi không muốn thì thôi, vậy ta bảo ca ca của ta tìm người khác.”
Tiêu Kỳ lập tức chạy trở lại, kéo mặt Lục Thanh Lam nói: “Ngươi dám!”
Lục Thanh Lam ranh mãnh nói: “Ngươi không biết xấu hổ a, muốn gả cho Tam ca của ta làm vợ như vậy hả?”
Tiêu Kỳ nhất thời hận không thể xé miệng của nàng ra.
Lục Thanh Lam lúc này mới nói: “Nếu không ta giúp ngươi hỏi ý tứ của Tam ca ta một chút, nếu trong lòng hắn cũng có ngươi, ta nói với nương ta, để nàng tìm người tới cửa cầu hôn.”
Chung thân đại sự của ca ca phải nắm chắc. Tiêu Kỳ ưu tú như vậy, Quảng Ninh vương phủ lại quyền thế ngập trời, không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm nàng đâu.
Tiêu Kỳ mặc dù xấu hổ, vẫn gật đầu, Lục Thanh Lam thấy nàng để ý ca ca như vậy, trong lòng càng cao hứng.
Lục Thanh Lam tiễn Tiêu Kỳ, trở lại Thúy Phong uyển, thấy Phùng thị đã trở về, chạy đến trước mặt Kỷ thị mong đợi hỏi: “Mẫu thân, thế nào rồi?”
Kỷ thị cười điểm cái trán của nàng, nói: “Yên tâm đi, đại bá mẫu của ngươi rất hài lòng với Bạc cô nương, nói là trở về lại thương lượng một chút cùng đại bá phụ của ngươi rồi mời người đi cầu hôn.”
Lục Thanh Lam vỗ hai tay nói: “Thật tốt quá!” Tính tình của Bạc Thiến Như nàng cực kỳ thích, cởi mở thoải mái, sau khi đến đại phòng, nhất định có thể ở chung vô cùng tốt với Loan Hiểu.
Hai mẹ con vừa mới nói hai câu, liền thấy Đan Hương vội vã chạy vào, “Phu nhân, Lục cô nương, Nhị nãi nãi không biết tại sao, nôn rồi.”
Nhị nãi nãi, chính là Lục Thanh Nhàn.
Đại hỷ sự của Lục Văn Đình, trưởng tỷ Lục Thanh Nhàn đương nhiên không thể không về nhà mẹ đẻ. Hai ngày này người nàng mệt mỏi, sau khi ăn xong, Kỷ thị liền an bài nàng trở lại Nam Sơn cư ngày xưa nghỉ ngơi, không ngờ lại nôn ra.
“Có chuyện gì vậy?” Kỷ thị liền đứng lên. “Đang êm đẹp sao lại nôn?”
“Mau đến chỗ tỷ tỷ!” Lục Thanh Lam cũng bối rối.
Kỷ thị một mặt phái người đi mời Chu tiên sinh, một mặt đứng lên. Hai mẹ con vội vàng chạy tới Nam Sơn cư, trên đường Đan Hương giải thích: “Nhị nãi nãi mấy ngày trước có chút cảm mạo, vẫn chưa khỏi, bệnh hôm nay thoạt nhìn nặng lên.”
Hai người tới Nam Sơn cư, liền thấy Lục Thanh Nhàn nằm ở trên giường, sắc mặt hơi trắng bệch, thiếp thân nha hoàn khác của nàng Đan Khấu đang cho nàng uống nước.
Kỷ thị nhận lấy chén thìa trong tay Đan Khấu, vừa đút nàng uống nước, vừa nói: “Khá hơn chút nào chưa, còn có chỗ nào không thoải mái? Ta đã cho người mời Chu tiên sinh tới.” Lại oán giận nói: “Đều là người trong nhà, thân thể ngươi không thoải mái cho người truyền một câu là được, cần gì cần phải tới một chuyến, chúng ta ai trách ngươi chứ.”
Lục Thanh Nhàn thấy mẫu thân chuyện bé xé ra to như vậy, có chút không biết nên khóc hay cười, “Mẫu thân, ta chỉ là có chút cảm mạo, không hề sao đâu. Đại sự của Tam đệ, ta làm tỷ tỷ sao không tham dự được chứ?”
Lục Thanh Lam nói: “Tỷ tỷ ngã bệnh cũng không mời đại phu, tỷ phu đối với ngươi không tốt ư, ban đầu hắn đã đồng ý với ta đấy, phải đối đãi ngươi thật tốt.”
Lục Thanh Nhàn đánh muội muội một cái: “Ngươi nói nhăng gì đó, tỷ phu ngươi đối đãi với ta vô cùng tốt.” Là chính nàng không muốn xem đại phu không muốn uống thuốc, bởi vì tiểu vợ chồng hai người đang cố gắng muốn sinh hài tử, nghe ma ma lớn tuổi có kinh nghiệm nói, lúc muốn có hài tử tốt nhất không nên uống thuốc, Lục Thanh Nhàn cảm thấy chút bệnh trạng này của mình không có gì lớn, liền không muốn uống thuốc.
Những điều này nàng cũng không tiện giải thích cùng muội muội.
Đang nói, Chu tiên sinh tới.
Kỷ thị vội nhường lại vị trí của mình, “Chu tiên sinh, ngươi mau xem cho tiểu nữ xem.”
Chu tiên sinh ngồi xuống, chăm chú bắt mạch cho Lục Thanh Nhàn, sau đó khóe mắt đuôi mày đều là ý cười. Kỷ thị toàn bộ tâm đều buộc trên người trưởng nữ, không nhìn thấy biểu tình của Chu tiên sinh, chỉ nói: “Chu tiên sinh, tiểu nữ cảm mạo thế nào.”
Chu tiên sinh cười nói: “Phu nhân, phụ nhân có thai, có chút bệnh trạng cực kỳ giống cảm mạo, người không có kinh nghiệm rất dễ lầm.”
Lục Thanh Lam nhảy lên: “Cái gì, ngươi nói tỷ tỷ ta mang thai ư?”
Kỷ thị cũng kịp phản ứng, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tưởng tượng nổi.”Nhàn tỷ nhi nàng, thật sự mang thai?”
Chu tiên sinh gật đầu, cười hỏi Lục Thanh Nhàn, “Kinh nguyệt của Tam cô nương đã chậm bao lâu rồi?”
Lục Thanh Nhàn cũng có chút ngơ ngác, nhưng vẫn gật đầu: “Chậm chừng mười ngày rồi, ta còn tưởng rằng là bởi vì cảm nhiễm phong hàn, không ngờ là mang thai.” Nàng đưa tay sờ bụng của mình, đến bây giờ còn cảm thấy tựa như nằm mơ, khó có thể tin.
Kỷ thị cao hứng hỏng rồi, sẵng giọng: “Ngươi đứa nhỏ này thật là không hiểu chuyện, sao thân thể mình mà cũng không biết.” Lục Thanh Nhàn gả đi mới được bao lâu, Kỷ thị ngày ngày mong đợi tin tức tốt của nàng, trong lòng sốt ruột, lại không dám ở trước mặt thúc giục nữ nhi, sợ tăng thêm gánh nặng cho nàng. Hiện giờ nàng rốt cuộc có thai, trái tim Kỷ thị cũng rơi xuống đất rồi.
Chu tiên sinh kê cho Lục Thanh Nhàn phương thuốc giữ thai. Chỉ chốc lát sau, Kỷ Hải, Lục Thần, Lục Văn Đình tất cả đều nghe nói chạy đến.
Kỷ Hải nghe nói thê tử mang thai, cao hứng không ngậm được miệng, quay tròn đảo quanh trong phòng của Lục Thanh Nhàn, “Ta sắp làm cha, ta sắp làm cha.”
Lục Thanh Lam nhìn bộ dạng ngu ngốc kia, cười trộm không thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.