Nàng dùng tảng đá đập vỡ một hạt thông đang định nhét vào miệng, trong lòng đột nhiên khẽ động một chút, nghĩ đến vừa rồi Lý Ngọc mấy lần liều mình cứu nàng, nàng không phải là người tri ân không báo, cũng không ăn một mình, mà dùng khăn bao một bọc hạt thông cầm về. Đợi nàng đi tới cửa động, phát hiện Lý Ngọc còn tựa vào trên tường, người kiệt ngao bất tuần (bướng bỉnh) như vậy tựa hồ bị bệnh tật đánh ngã, cả người suy yếu lui thành một đoàn. Nàng đưa tay dò xét cái trán của Lý Ngọc, sốt tựa hồ lợi hại hơn vừa rồi. Nàng khẽ cau mày, sốt như vậy nữa cũng không phải là biện pháp. Nhưng nàng cũng không biết y thuật, có thể làm gì chứ? Nàng chỉ thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh Lý Ngọc. Lý Ngọc nghe thấy thanh âm, khẽ mở mắt, nhìn thấy là nàng, trong mắt toát ra một chút an tâm và trấn an, liền nhắm mắt lại. Nói thật, hắn hiện tại ngay cả khí lực mở mắt đều sắp không còn. Lục Thanh Lam nói với hắn: “Ta tìm được đồ ăn rồi.” Lý Ngọc cũng chỉ là ừ, hắn căn bản không nhìn thấy Lục Thanh Lam bọc một khăn hạt thông trở lại. Lục Thanh Lam hao tốn công phu lớn như vậy mới tìm được thức ăn, lòng đang tràn đầy hưng phấn chờ có người tới chia sẻ, tỏ vẻ rất không hài lòng đối với phản ứng lãnh đạm như vậy của hắn. Chẳng qua Lý Ngọc là bệnh nhân, Lục Thanh Lam cũng lười so đo với hắn, liền lột một hạt thông đưa đến bên mồm hắn, dặn: “Há mồm.” Lý Ngọc bởi vì bị bệnh phát sốt nghẹt mũi, không ngửi được mùi thơm của hạt thông, Lục Thanh Lam cũng thèm ăn đến chảy nước miếng. Lý Ngọc mở mắt nhìn thấy nhân hạt thông óng ánh cầm trên tay Lục thanh Lam, còn đang giật mình, tay Lục Thanh Lam đã đưa tới. Lý Ngọc theo bản năng há mồm, bờ môi của hắn khẽ đụng vào lòng ngón tay của Lục Thanh Lam, Lý Ngọc không nhịn được thân thể cũng run rẩy. Hắn không khỏi cười khổ, bây giờ lúc nào rồi, mạng nhỏ đều sắp không còn, còn nghĩ những thứ này. Lý Ngọc khiến bản thân cố gắng bỏ qua cái loại cảm giác rung động này, hắn thật sự là rất đói bụng, biết thức ăn không dễ có, hắn cẩn thận nhai kỹ hạt thông kia rồi mới nuốt xuống bụng. “Há mồm.” Lục Thanh Lam rất nhanh lại lột một hạt thông. Cứ như vậy Lý Ngọc liên tiếp ăn một nắm hạt thông nhỏ, người là sắt cơm là thép, có thứ lót bụng, Lý Ngọc cảm thấy trạng thái tốt lên rất nhiều. Mắt cũng có thể mở ra, mặc dù vẫn suy yếu, lại có thể nói chuyện với Lục Thanh Lam. “Ngươi làm sao tìm được cái này?” hắn hỏi. Lục Thanh Lam liếc hắn một cái, vừa rồi muốn nói hắn không nghe, hiện tại lại mong đợi chạy tới hỏi. Liền đem chuyện làm sao tìm được hạt thông nói một lần. Lý Ngọc lại hỏi: “Ngươi là làm sao biết trong sào huyệt của chuột đồng chứa thức ăn?” Lục Thanh Lam đem tình huống mình đọc 《Hán thư tô vũ truyện》 nói một lần, Lý Ngọc nghe xong sửng sốt nói: “Người khác đều nói trong sách có nhan như ngọc, trong sách có hoàng kim ốc, ngươi đây là trong sách có ‘hang ổ chuột đồng’ a! Con chuột đồng kia may mà cắn ngón chân của ngươi, nếu tới cắn ta thì phiền toái.” Lục Thanh Lam nhíu mày: “Tại sao?” Lý Ngọc nói: “Cho dù là cắn đầu ngón chân của ta, ta lại không đọc qua 《Hán thư tô vũ truyện》, ta không nghĩ tới chuyện đi tìm sào huyệt của chuột đồng đào lương thực, hai người chúng ta chẳng phải là chết đói!” Lục Thanh Lam nghe hắn nói thú vị, cười phốc ra tiếng: “Nói lung tung gì vậy.” Nụ cười của nàng rực rỡ tươi đẹp, có thể là bởi vì hai người chung hoạn nạn, ít đi rất nhiều đề phòng và xa cách, thấy vậy Lý Ngọc có chút ngây người. Hắn nhớ tới câu kia “Trong sách có nhan như ngọc”, nữ hài tử tươi đẹp động lòng người trước mắt này không phải là “Nhan như ngọc” của mình sao? Lúc này Lục Thanh Lam lại lột một hạt thông đưa đến bên miệng của hắn, thấy hắn ngây ngốc, liền sẵng giọng: “Nghĩ gì thế, há mồm!” Lý Ngọc này mới phản ứng, ngoan ngoãn hé miệng để nàng đút ăn, bên trong sơn động ánh sáng lờ mờ, Lục Thanh Lam cũng không phát hiện, nam nhân kiệt ngạo này bên tai từ từ hiện lên hai luồng đỏ ửng. Lý Ngọc lặng yên trong chốc lát nói: “Ngươi đừng chỉ đút cho ta, ngươi cũng ăn đi.” Lục Thanh Lam “Ừ” một tiếng, “Ta ăn.” Vừa rồi thật ra nàng thỉnh thoảng có ăn mấy cái, chẳng qua cảm thấy Lý Ngọc là nam nhân, vừa rồi lại làm nhiều việc cực nhọc như vậy, hẳn là đói hơn, cho nên phần lớn đều cho Lý Ngọc ăn. Chẳng qua Lý Ngọc nói như vậy rồi, nàng cũng lột mấy viên hạt thông tự mình ăn. Hai người đều rất đói bụng, không bao lâu liền ăn sạch hạt thông trong khăn. Lý Ngọc liếm liếm môi, có chút chưa thỏa mãn nói: “Có còn nữa không?” Lục Thanh Lam trừng mắt liếc hắn một cái, nói: “Có! Chẳng qua không thể ăn nữa.” Lý Ngọc bất mãn nói: “Tại sao?” Lục Thanh Lam nói: “Chúng ta còn không biết phải ở chỗ này tới khi nào, làm sao có thể thoáng cái ăn hết những lương thực kia, phải tính toán lâu dài.” Lý Ngọc cảm thấy nàng nói rất có lý. Huống chi nghe nàng nói đến cái từ “Chúng ta” này, trong lòng hết sức khoan khoái, cũng không nói gì nữa. Lục Thanh Lam ăn xong hạt thông, lại nghỉ ngơi một lát, cảm thấy thể lực khôi phục một chút, chạy đến sào huyệt của chuột đồng, phân lương thực vận chuyển tất cảđến bày ở trên tảng đá đối diện hai người, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy. Nàng dù sao cho tới bây giờ chưa từng làm việc tốn thể lực, cộng thêm vừa rồi mặc dù ăn đi một ít hạt thông, nhưng chưa ăn no, bởi vậy mệt mỏi ra một thân đổ mồ hôi. Ngồi ở bên cạnh Lý Ngọc thở nặng phù phù, Lý Ngọc nhìn nàng một cái, nói: “Đặt ở nơi nào mà chẳng được, lúc nào muốn ăn đi lấy, cần gì lao lực dời chúng nó qua đây?” Lục Thanh Lam nói: “Ngươi biết cái gì? Vạn nhất chuột đồng trở lại lén chuyển lương thực đi thì làm sao? Những lương thực này chính là mạng sống của hai người chúng ta, không để dưới mắt ta sao có thể yên tâm.” Lý Ngọc bị nàng trách móc vài câu, thế nhưng thần kỳ không tức giận, ngược lại khóe miệng hàm chứa ý cười nhẹ nhàng, nụ cười kia nhưng lại sâu đến đáy mắt. Lục Thanh Lam kỳ quái nói: “Ngươi cười cái gì.” Lý Ngọc hàm hồ nói: “Không có gì.” Kỳ thật vừa rồi hắn nghĩ, cũng chỉ có Lục Thanh Lam, mới có thể ở nơi này kỳ vọng xa vời trước mắt, còn bảo trì tâm thái lạc quan, hăng hái tìm cách tự cứu mình đi, đổi là nữ hài khác, chỉ sợ cũng chỉ có khóc sướt mướt oán trời trách đất, càng không nói đến còn có thể tìm được lương thực, chiếu cố hắn thoát khỏi ốm đau. Bộ dạng bận rộn kia của Lục Thanh Lam, trong lòng hắn khẽ nhúc nhích bắt đầu mơ tưởng viễn vông, tựa hồ cái sơn động này là nhà nhỏ của hai người bọn họ, hắn là nam nhân trong nhà, nàng là nữ nhân trong nhà, nàng vẫn ra ra vào vào, bận rộn vì cái nhà này. Tuy rằng hắn cũng rõ đây là tưởng tượng, Lục Thanh Lam cũng không có bất kỳ tình yêu nam nữ gì đối với hắn, hết thảy cũng chỉ là đang chiếu cố đồng bạn hoạn nạn, nhưng loại cảm giác này vẫn khiến hắn cảm thấy vừa an tâm lại ấm áp. Lục Thanh Lam bĩu môi với hắn, biết hắn không nhìn thấy, mới ra dấu một cái động tác muốn đánh hắn. Người này thật không biết tốt xấu, uổng công vừa rồi mình chiếu cố hắn như vậy. Nàng lại không biết, Lý Ngọc vốn là không muốn nói như vậy, nhưng lão nhân gia hắn căn bản là không biết biểu đạt tâm ái mộ với một nữ hài tử sẽ thế nào. Lý Ngọc vừa muốn tựa vào trên vách tường ngủ thiếp đi, Lục Thanh Lam gọi một tiếng: “Ngươi đợi đã!” Lý Ngọc mở mắt nói: “Ngươi lại muốn làm gì?” Lục Thanh Lam không đáp, chạy đến trong sơn động ôm rất nhiều nhánh cây và cỏ khô đi ra ngoài, lót nhánh cây ở dưới, cỏ khô ở phía trên, nói: “Ngươi ngủ như vậy đi.” Lục Thanh Lam cảm thấy trên vách động gập ghềnh, dựa vào ngủ thật sự khó chịu, hơn nữa Lý Ngọc lại bị bệnh, nếu không thể nghỉ ngơi thật tốt, cũng không biết lúc nào hắn mới có thể tốt được. Lý Ngọc nhìn nàng một cái, nằm ở trên “giường” nàng làm cho mình, lập tức cảm thấy thoải mái hơn, trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác ngọt ngào, rất nhanh liền ngủ. Lục Thanh Lam cũng bắt chước làm cho mình một cái “giường” khác ở một bên khác của sơn động, nàng bận rộn lâu như vậy, sớm mệt muốn chết rồi, rất nhanh liền ngủ mất. Khi Lục Thanh Lam tỉnh lại, chạy đến cửa động nhìn một chút, phát hiện trời đã tối rồi. Nàng sờ lên cái bụng đói ùng ục của mình, nghĩ thầm ở trong sơn động này cũng không phải là địa phương tốt, cũng không biết bên ngoài đã qua mấy ngày rồi. Nàng còn không biết, Cửu hoàng tử và Trường Hưng Hầu phủ vì tìm được nàng, đều sắp đem Vạn Tuế sơn đào ba thước đất rồi. Lục Thanh Lam trở lại trong sơn động, đánh giá tính toán thời gian đại khái đã ngủ hai canh giờ. Liền la lớn với Lý Ngọc: “Lý Ngọc, mau mau dậy đi, ăn vài thứ.” Chỉ nghe thấy Lý Ngọc hừ hừ một tiếng, nhưng không đứng dậy. Lục Thanh Lam nghi hoặc, ánh sáng trong sơn động không tốt, nàng mượn ánh mặt trời cuối cùng, để sát vào, mới phát hiện mặt Lý Ngọc đỏ giống như tôm luộc, mà hô hấp dồn dập dị thường. Lục Thanh Lam đưa tay thử một chút ở trán và trên tay của hắn, nóng bỏng đến lợi hại. Lục Thanh Lam hoảng sợ, kêu lên: “Lý Ngọc, Lý Ngọc, ngươi sao vậy?” Lý Ngọc lại “hừ hừ” một tiếng, cả người hắn rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh, đã sốt đến mức không thể nói chuyện. Trong lòng Lục Thanh Lam sốt ruột vạn phần, nhưng bây giờ nàng có thể làm cũng chỉ có dùng nước lạnh thấm ướt khăn hạ nhiệt độ cho hắn. Lục Thanh Lam không suy nghĩ nhiều, vội vàng đi đến chỗ đầm nước, dùng nước lạnh thấm ướt khăn, trở lại đắp lên trán Lý Ngọc. Nàng lại đói bụng, Lý Ngọc chỉ sợ lại càng đói bụng đến khó chịu đi. Lục Thanh Lam liền lột một viên một hạt thông, góp một xấp dầy, tiến đến bên miệng Lý Ngọc, vỗ vỗ gương mặt Lý Ngọc, kêu lên: “Lý Ngọc, mau há mồm, ăn vài thứ mới có khí lực chống lại bệnh tật.” May mà Lý Ngọc tựa hồ còn còn sót lại một chút thanh minh và lý trí, theo lời há miệng ra, Lục Thanh Lam đút nhân hạt thông cho hắn ăn, lại hầu hạ của hắn uống nước, trạng thái của hắn tựa hồ tốt hơn một chút. Màn đêm rất nhanh phủ xuống, Lục Thanh Lam không dám ngủ, vẫn quan sát tình hình của Lý Ngọc. Nàng kiếp trước nghe thái y trong cung nói qua, sốt cao là chuyện cực kỳ hung hiểm, rất có thể dẫn phát những bệnh trạng khác, thậm chí có khả năng tổn hại trí lực. Lục Thanh Lam chạy từng chuyến từng chuyến đến đầm nước, càng không ngừng lấy nước đưa cho hắn uống, lại càng không ngừng thay đổi khăn đắp trên trán cho hắn. Lúc nàng mệt sắp hỏng mất, đại khái là Lý Ngọc trẻ tuổi, thân thể tốt, sốt thế nhưng từ từ lui. Lục Thanh Lam cảm giác mình mệt giống như là đánh trận, thấy hắn trạng thái ổn định, liền không quan tâm nằm trên giường của mình ngủ. Cũng không biết trải qua bao lâu, Lục Thanh Lam cảm thấy có ánh sáng rọi vào mắt của nàng, nàng tỉnh lại một chút. Nàng trở mình bò dậy, kêu lên: “Lý Ngọc, ngươi không sao chứ?” Đã nhìn thấy Lý Ngọc nằm ở một bên khác của vách núi, dùng một loại ánh mắt phức tạp khác thường nhìn nàng. Tối hôm qua Lý Ngọc mặc dù sốt không lùi, nhưng xảy ra chuyện gì hắn còn có chút ấn tượng. Lục Thanh Lam vì hắn bận rộn hơn nửa đêm, những điều này hắn đều là biết. “Ngươi đã tỉnh.” Lục Thanh Lam đi tới đưa tay dò xét trán của hắn, tay nhỏ bé của nàng lạnh như băng trắng mịn, Lý Ngọc không nhịn được co lại thân thể về phía sau. Lục Thanh Lam ngược lại không cảm thấy được,vui rạo rực nói: “Sốt lui rồi, thật tốt quá.” Nàng ngồi ở đối diện Lý Ngọc, nhìn thấy Lý Ngọc còn nằm trên đất giống như chó sắp chết, tâm tình buông lỏng không ít. “Ngươi cảm thấy thế nào rồi?” Lý Ngọc cười khổ nói: “Khá hơn một chút rồi, nhưng ta toàn thân cao thấp không có một chút khí lực.” Sốt lui, thanh âm của hắn cũng trong trẻo hơn, chẳng qua nghe hết sức yếu ớt. Thật ra Lục Thanh Lam cũng cảm thấy hai ngày này trên người đặc biệt không còn khí lực. Lý Ngọc nói: “Ngươi lại đi chuẩn bị cho ta một chút nước, ta khát nước.” Lục Thanh Lam nhìn chằm chằm hắn nói: “Tối hôm qua hành hạ ta không đủ phải không? Mình tỉnh rồi còn sai sử ta như vậy!” Lý Ngọc cười khổ nói: “Ta thật sự không có khí lực.” Lục Thanh Lam cũng chẳng qua nói hắn một chút mà thôi. Sau khi oán trách một câu vẫn đi đầm nước mang nước về, ôm đồ đựng nước tới, chẳng qua đi vài bước đường, nàng liền thở hỗn hển. Trong lòng nàng có chút kinh ngạc, vừa bê nước cho Lý Ngọc uống, vừa nói: “Có thể là chúng ta quá lâu không ăn lương thực, cho nên mới không có khí lực như vậy.” Lý Ngọc đang bị đôi tay nhỏ bé trắng noãn kia của nàng hấp dẫn, nghe vậy chỉ ừ. Lục Thanh Lam là một người thích đẹp, mặc dù điều kiện gian khổ, quần áo không được đổi, nhưng nàng vẫn chỉnh đốn dung mạo của mình mỗi ngày, rửa tay và mặt sạch sẽ. Mấy ngày trước đây Lục Thanh Lam không thể không chiếu cố Lý Ngọc, nhưng hắn đang bị bệnh, sốt mơ mơ màng màng, đầu óc lúc thanh tỉnh lúc không tỉnh táo. Hôm nay sốt lui, tuy nói toàn thân không còn chút sức lực nào, nhưng thần trí lại hoàn toàn thanh tỉnh. Hắn thấy Lục Thanh Lam dùng tay nhỏ bé trắng nõn trong suốt kia nâng nước tới bên miệng của hắn, cẩn thận nhìn lại, thấy đôi tay nhỏ bé kia giống như bạch ngọc điêu khắc thành, da trong suốt, năm ngón tay thon dài rõ ràng, Lý Ngọc lớn như vậy chưa từng thấy qua đôi tay đẹp như vậy. Lục Thanh Lam thấy Lý Ngọc nhìn thẳng vào tay nàng, nàng ngược lại không ngờ một người nam nhân sẽ bị một đôi tay khuất phục, còn tưởng rằng hắn đang suy nghĩ chuyện gì, nhắc nhở: “Uống nhanh a!” Lý Ngọc ngẩng đầu nhìn nàng một cái, trong lòng sinh ra một cỗ vọng động, muốn kéo đôi tay này đến khóe miệng hôn hôn. Loại nguyện vọng này thế nhưng mãnh liệt đến mức khiến hắn cơ hồ không cách nào điều khiển được, hắn dùng sức cắn môi dưới một chút, cảm giác đau đớn khiến hắn thanh tỉnh không ít, rốt cuộc mạnh mẽ áp chế cỗ ý niệm này trong đầu. Uống xong nước. Lục Thanh Lam đem hạt ngũ cốc và hạt lúa mì tìm trong sào huyệt của chuột đồng thả vào đồ đựng nước kia, tìm một cây gỗ thô đập nát. Lý Ngọc nhìn nàng làm việc, có chút kỳ quái nói: “Ngươi làm cái gì vậy?” Lục Thanh Lam nói: “Chúng ta phải ăn chút lương thực, ăn hết hạt thông sẽ không còn khí lực.” Lý Ngọc có chút áy náy nhìn nàng nói: “Những chuyện này vốn nên để nam nhân như ta làm.” Lục Thanh Lam nhìn hắn một cái, nói: “Vậy ngươi hãy mau khỏe, chúng ta không nghĩ cách tự cứu, thì sẽ phải chết ở chỗ này.” Nàng nhíu mày nói: “Lẽ ra cha ta và ca ca của ta không tìm được thi thể của ta ở trong sơn cốc, nhất định sẽ tìm cách tìm kiếm trên vách núi, sao đến bây giờ còn chưa tìm được chúng ta?” Lý Ngọc giật mình, Lão phu nhân Nam An Hầu phủ xem hắn như sinh mạng, hắn tự dưng mất tích như vậy, sống không thấy người, chết không thấy xác, nhất định cũng sẽ phái người tìm kiếm, nơi này cách đỉnh núi không tính là quá xa, từ trên núi treo sợi dây xuống là được. Lẽ ra đã có thể tìm được chỗ rơi xuống của bọn họ, mới có thể tìm được bọn họ, nhưng là đến hiện tại vẫn chưa có người nào tìm đến... Lục Thanh Lam nói ra đáp án hắn suy nghĩ: “Đại khái là bởi vì sơn động quá mức bí ẩn, bọn họ không phát hiện đi.” Mắt đẹp của nàng cau mày: “Lúc chúng ta tiến vào, hẳn là lưu lại chút dấu hiệu, thí dụ như một bộ y phục treo lên tán cây...” Lý Ngọc suy nghĩ một chút: “Nếu bọn hắn tới đây đi tìm một lần mà không tìm được chúng ta, chẳng phải sẽ không đến nữa?” P/s: Kỷ niệm chương thứ 100, tuần này gửi tới mọi người 5 chương nhé ^^
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]