Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Thanh Lam vẫn là lần đầu tiên thấy một ca ca hung tàn lại bá đạo như vậy.
Chẳng những dọa đến Tam công chúa ở trên cây, chính Lục Thanh Lam cũng bị kinh hách không nhẹ, trực tiếp ôm chân Tiêu Thiểu Giác quỳ xuống: “Cửu điện hạ tha mạng, Tam công chúa nếu rơi xuống, chết không thể nghi ngờ!” vốn dựa theo tính tình hung bạo của nàng, đem tôn nghiêm so với tính mạng còn trọng yếu hơn, đừng nói đến quỳ xuống trước mặt người khác, nhưng Tam công chúa thật lòng đối với nàng, nàng cũng cần phải lấy thật lòng hồi báo Tam công chúa, vì cứu mạng cũng chẳng quan tâm chút ít kia.
Tiêu Thiểu Giác cúi đầu nhìn tiểu cô nương, thấy sắc mặt nàng trắng bệch, gấp đến độ trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi, trong đôi mắt to xinh đẹp chứa đầy nước mắt, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Hắn luôn cảm thấy mình là một người tâm địa lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng này tiểu cô nương, cũng không tự chủ được có chút mềm lòng. Huống chi hắn cũng chẳng qua là muốn hù dọa Tam công chúa một chút, cũng không thật sự  muốn nàng ngã chết, cho nên liền gật đầu với người thị vệ kia, thị vệ thi triển khinh công phi thân lên cây, đem Tam công chúa thả xuống.
Mọi việc chẳng qua chỉ xảy ra trong một khắc thời gian chân Tam công chúa chạm được đất, mới “Oa “Một tiếng khóc lên, nàng ôm thật chặt Lục Thanh Lam, khóc bù lu bù loa, trong miệng nói: “Bảo Nhi, làm ta sợ muốn chết! ” mới vừa rồi thật sự dọa sợ đến nàng.
Khóc mấy tiếng, Tiêu Thiểu Giác nhịn không được quát lớn: “Không được khóc.” Tiểu cô nương thật sự bị vị Cửu ca này trị phục, lập tức thu lại tiếng khóc, ngay cả nức nở cũng không dám.
Ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Thiểu Giác dừng ở trên người hai tiểu cô nương, thản nhiên nói: “Hai người các ngươi nếu ai than mệt hay lười biếng nữa, không học thể thuật cho tốt, ta sẽ làm giống như mới vừa rồi vậy, đem nàng treo lên cây!”
Hai tiểu cô nương cũng bị khí thế của hắn hù sợ, vừa ngẩng đầu nhìn cây dong kia, cao cách mặt đất ít nhất hai ba trượng, chỉ nghĩ một chút đã khiến người ta tâm kinh đảm hàn, nhất thời tất cả đều câm như hến, ai cũng không dám nói một chữ không. Tiêu Thiểu Giác gặp tình hình này, hết sức hài lòng, rồi mới hướng Cù Ngọc Tuyền khách khí nói: “Cù đại nhân, tiếp tục bắt đầu đi.”
Có một vị trông coi hung tàn như vậy trừng mắt nhìn ở một bên, Tam công chúa cùng Lục Thanh Lam ai cũng không dám âm phụng dương vi, đàng hoàng học thể thuật, khổ nữa mệt nữa cũng không dám có chỗ oán trách.
Lục Thanh Lam so với thường ngày chậm một canh giờ mới từ trong cung đi ra. Kỷ thị đã đợi đến mức lòng như lửa đốt. Thấy nữ nhi bộ dạng mệt mỏi cũng không muốn nói chuyện, không khỏi kỳ quái. Lên xe ngựa rời khỏi Đông Hoa môn, Kỷ thị mới hỏi ngọn nguồn, Lục Thanh Lam cũng nói, Kỷ thị mặc dù đau lòng, nhưng nghe nói thể thuật của Cù Ngọc Tuyền đối với thân thể của nữ nhi có lợi, cũng hi vọng nàng có thể kiên trì.
Lục Thanh Lam cực kỳ mệt mỏi, về đến nhà trước tiên đi ngủ. Ngày thứ hai vẫn ngủ thẳng đến mặt trời lên cao, so với thường ngày chậm khoảng một tiếng đồng hồ.
Kỷ thị thấy nữ nhi như thế, vốn không nỡ gọi nàng, đúng lúc này thì Vệ Bân tới.
Hai vợ chồng Lục Thần và Kỷ thị ở chính đường tiếp kiến vị tiểu thái giám tướng mạo thanh tú này. Vệ Bân nho nhã lễ độ nói: “Nhị lão gia, nhị thái thái, nô tài là phụng mệnh tới đón Lục cô nương tiến cung.”
Kỷ thị biết hắn là thái giám được sủng ái nhất bên cạnh Cửu hoàng tử, không dám chậm trễ, một mặt để cho Lục Thần chiêu đãi hắn, một mặt đi sau vách ngăn đánh thức Lam, vừa mặc quần áo cho nàng vừa nói: “Bảo Nhi, mau dậy đi! Tiểu Vệ công công tới rồi.”
Lục Thanh Lam uốn éo trong ngực Kỷ thị, nhắm mắt lại mơ mơ màng màng, vừa nghe nói Vệ Bân tới, từ từ mở mắt. “Hắn sao lại tới?” Nhớ tới Cửu hoàng tử nàng không khỏi rùng mình một cái, cả người lập tức hoàn toàn thanh tỉnh.
Kỷ thị vội vàng đem Lục Thanh Lam mặc tốt trang phục, lại ăn xong điểm tâm, giống như thường ngày đem Lục Thanh Lam đưa đến Đông Hoa môn.
Vẫn là tiểu hoa viên kia, thời điểm Lục Thanh Lam đến, phát hiện Cù Ngọc Tuyền, Tiêu Thiểu Giác cùng Tam công chúa sớm đã đến. Tam công chúa cùng nàng giống nhau, bộ dạng mặt ủ mày chau, hai người thật đúng là là đồng bệnh tương liên.
Ngược lại Tiêu Thiểu Giác mặc áo choàng màu thiên thanh vũ quá, trên khuôn mặt anh tuấn bao phủ một tầng sương lạnh, giống như ai hắn một vạn lượng bạc, đang lười nhác tựa vào một thân cây dong khô lớn. Thấy Lục Thanh Lam tới, mới đứng lên, nói một câu: “Ngươi tới chậm!”
Khuôn mặt nhỏ của Lục Thanh Lam đỏ lên, đang muốn giải thích, Tiêu Thiểu Giác đã hướng về phía Cù Ngọc Tuyền nói: “Bắt đầu đi.”
Ba ngày kế tiếp, Tiêu Thiểu Giác mỗi ngày cũng sẽ phái Vệ Bân tự mình đi đón Lục Thanh Lam, suốt năm ngày đi sớm về trễ, hai tiểu cô nương cuối cùng đem một bộ thể thuật của Cù Ngọc Tuyền học xong.
Cù Ngọc Tuyền bảo hai người tự mình đem bộ thể thuật này mỗi cái động tác đều làm một lần, cho đến khi hai người đã hoàn toàn nắm chắc, mới dị thường nghiêm túc nói với các nàng: “Những thứ có thể dạy, hạ quan đã đều dạy cả cho các ngươi rồi, có thể phát huy tác dụng chân chính có thể hay không, mấu chốt còn phụ thuộc vào sự kiên trì bền bỉ, chi bằng sớm chiều mỗi ngày đều làm một lần, không đến một năm, thể chất tự nhiên cải thiện.”
Lục Thanh Lam nghe rất chân thành, y thuật của Cù Ngọc Tuyền kiếp trước là đã được kiểm nghiệm thực tế, nàng cũng hi vọng thông qua bộ thể thuật này làm cho chính mình trở nên khỏe mạnh. Vì vậy nàng không khỏi liên tiếp gật đầu.
Tiêu Thiểu Giác cũng đang nhìn Lục Thanh Lam, trên mặt của hắn khó có được nhu hòa mấy phần. Trong năm ngày này, Lục Thanh Lam một tiểu nữ oa năm tuổi, cùng Cù Ngọc Tuyền học thể thuật khó như vậy, vừa khổ vừa mệt khiến hắn nhìn với cặp mắt khác xưa.
Tiêu Thiểu Giác nói: “Các ngươi trở về nhất định nhớ luyện tập cho tốt, biết không?” Nói là các ngươi, nhưng người hắn nhìn vẫn là Lục Thanh Lam.
Hai tiểu cô nương ai cũng không dám chọc hắn, tất cả đều gật đầu như bằm tỏi.
Tiêu Thiểu Giác lúc này mới hài lòng để Lục Thanh Lam hồi phủ.
Ngày thứ hai Lục Thanh Lam ngủ một giấc tỉnh lại, Bồ Đào mang theo một cái lồng chim bằng ti vàng chế tác tinh xảo đi đến, bên trong có một con chim anh vũ, toàn thân màu đen xám, có mào màu xám đen, vùng da lộ ra ở trên mặt thì hiện lên màu hồng phấn, mặc dù chỉ là một con chim non, nhưng lại lộ ra vẻ cực kỳ xinh đẹp anh võ.
Lục Thanh Lam có chút khiếp sợ nhìn một lát, lẩm bẩm nói: “Vẹt đầu Phượng?” Nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua Bồ Đào: “Vật này là từ đâu tới?”
Bồ Đào vui mừng nói: “Đây là phần thưởng Trường Hi cung ban xuống, nói là Tống quý tần nương nương cùng Tam công chúa thưởng cho người lễ mừng năm mới.”
Lục Thanh Lam có chút sững sờ, kiếp trước nàng cũng từng nuôi một con vẹt đầu Phượng như vậy, biết sự quý giá của loại vẹt này. Tìm hết nam bắc mười hai châu Đại Tề, cũng tìm không ra một con chim anh vũ như vậy. Phần da lộ ra trên mặt con vẹt này thời điểm hưng phấn hoặc kích động, sẽ thay đổi ửng hồng như máu, từ hồng phấn biến thành màu đỏ thẫm, vì vậy trong cung lại được xưng là huyết anh vũ.
Vẹt đầu phượng màu xám
Vẹt này chỉ có Đại Chu mới có, mà số lượng cực kỳ hiếm, vì vậy cực kỳ trân quý, trong cung hàng năm cũng không được mấy con, vì vậy Lục Thanh Lam có chút hoài nghi vẹt này đến cùng có phải Tam công chúa cho hay không.
Nàng đang nghi ngờ, chợt phát hiện phía sau Bồ Đào có một tiểu thái giám tuổi không lớn lắm đang đứng. Mới vừa rồi bị Bồ Đào chắn ở phía sau, hoàn toàn không nhìn thấy hắn.
Lục Thanh Lam nghi hoặc nói: “Ngươi là ai?”
Tiểu thái giám kia cuống quít bước lên phía trước hành lễ với Lục Thanh Lam: “Nô tài Nguyễn An, là Trường Hi cung phái tới đặc biệt chăm sóc con chim non này.” Con vẹt đầu phượng này trân quý lại khó nuôi, lẽ ra trong cung phái thái giám tới cũng là chuyện thường tình, nhưng Lục Thanh Lam luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào.
“Ngươi thật sự là Tam công chúa phái tới sao?” Lục Thanh Lam mơ hồ cảm thấy này không giống như là thủ bút của Tam công chúa ngược lại có chút giống thủ bút của Cửu hoàng tử.
Nguyễn An gật đầu: “Vâng! ” Hắn hiện tại đích xác là người của Trường Hi cung, bất quá một ngày trước hắn còn đi theo bên người Vệ Bân công công chân chó, Vệ Bân đầu tiên là đem hắn điều vào Trường Hi cung, quay ngược lại liền đưa đến Trường Hưng Hầu phủ.
Lục Thanh Lam biết hỏi hắn cũng hỏi cũng không được gì, liền khoát tay một cái nói: “Ngươi đi xuống đi.”
Nguyễn An khom mình hành lễ, trước khi đi lại nói thêm với Lục Thanh Lam một câu: “Công chúa điện hạ để cho nô tài nhắc nhở cô nương một câu, mỗi ngày sáng tối, không được quên luyện tập thể thuật của Cù đại nhân.”
Lục Thanh Lam lại càng nghi ngờ, Tam công chúa làm sao có thể nói ra những lời như vậy?” Cái này thật sự là Tam công chúa nói sao?”
Nguyễn An kính cẩn nói: “Hồi cô nương, là Tam công chúa nói.”
Lục Thanh Lam khoát tay một cái nói: “Ta biết rồi, ngươi đi xuống đi.”
Nguyễn An lại không chịu đi: “Nô tài cả gan, thỉnh cô nương thưởng cho nô tài một cái ân điển. ” Nói xong quỳ xuống.
Lục Thanh Lam đã biết không đơn giản như vậy, nhíu mày nói: “Nói một chút xem, ngươi muốn cái gì?”
Nguyễn An nói: “Nô tài có vị bào đệ, thể cốt không tốt, là mang bệnh từ trong bụng mẹ mang đi ra. Trong cung Nô tài thật vất vả gom góp tích luỹ chút ít bạc, cũng cầm cho hắn đi mua thuốc, kết quả xem không biết bao nhiêu đại phu, đã uống bao nhiêu thuốc cũng không được. Trước lúc xuất cung nô tài nghe nói, cô nương đi theo Cù thái y học một bộ thể thuật, rất thần kỳ, nô tài nghĩ, nếu nô tài có phúc khí kia, cùng ngài học xong, lại trở về dạy cho đệ đệ, nói không chừng  có thể chữa hết bệnh của hắn...”
Lục Thanh Lam nói: “Ta nhỏ như vậy, ta cũng không thể làm tiên sinh giúp ngươi.”
Nguyễn An cười xoà nói: “Nô tài mới không dám làm phiền cô nương tự mình dạy, chỉ cần mỗi ngày thời điểm ngài luyện tập, kêu nô tài ở bên cạnh nhìn là được.”
Lục Thanh Lam rốt cuộc hiểu rõ, tiểu thái giám này vòng tới vòng lui, căn bản là Tiêu Thiểu Giác an bài tới giám sát nàng luyện tập thể thuật. Tuy nói Tiêu Thiểu Giác cũng là một mảnh hảo tâm, nhưng tay của hắn cũng dài quá đi?
Lục Thanh Lam có chút khó chịu, nhưng lại không muốn đắc tội Tiêu Thiểu Giác, cuối cùng nói: “Mỗi ngày cho ngươi nhìn cũng không trở ngại, nhưng xong việc không cho phép ngươi nhúng tay chuyện trong phòng của ta.”
Nguyễn An nói: “Cái này là đương nhiên, trước khi nô tài xuất cung Tam công chúa đã phân phó, chỉ để ý nuôi chim, bất cứ chuyện gì của Hầu phủ cũng không liên quan đến nô tài.”
Lục Thanh Lam lúc này mới hài lòng.
Lục Thanh Lam chờ hắn lui ra ngoài, mới gọi Bồ Đào và Thạch Lựu hầu hạ nàng rời giường, rửa mặt xong, Lục Thanh Lam đi tới hậu hoa viên nhà mình, chăm chỉ nghiêm túc tập một lần thể thhuật. Gọi Nguyễn An ở một bên nhìn chăm chú, hắn quả nhiên hết sức thức thời, không lại xuất hiện bên cạnh Lục Thanh Lam.
Kỷ thị tìm một viện dàn xếp cho Nguyễn An ở đây, trong phủ bỗng nhiên nhiều thêm một cái thái giám, bổng lộc vẫn là y theo trong cung mà phát, bọn họ quản lại quản không nổi, nhẹ không được nặng không được, mềm không được cứng rắn không xong, đừng nói là trong lòng Lục Thanh Lam khó chịu mà, chính Lục Thần và Kỷ thị cũng cảm thấy khó chịu.
Được cái Nguyễn An hết sức thông minh, trừ mỗi ngày giám sát Lục Thanh Lam tập luyện, liền trốn ở trong viện của mình nuôi Điểu nhi, cũng không nhúng tay tham dự vào mọi sự vụ của Trường Hưng Hầu phủ, toàn gia lúc này mới yên lòng lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.