Bùi Đông Tịnh ngáp một cái, nhìn cây trâm vàng trên búi tóc của vị hoàng hậu đang khóc như hoa lê dính mưa trước mặt, phát ngốc. 
Chiếc trâm vàng đó vô cùng đặc biệt, bên trên có hình phượng hoàng tung cánh được khảm từ bảo thạch rực rỡ, dưới ánh mặt trời vô cùng chói mắt, chỉ là, phượng hoàng này, hôm qua lại từng xuất hiện ở một nơi không nên xuất hiện... 
"Thái hậu, thái hậu?" Hoàng hậu vừa quỳ vừa khóc, vừa thương tâm vừa thương thân, lại thấy ánh mắt thái hậu lơ đãng rơi trên đỉnh đầu của mình, không hề nhìn mình, nàng ta chỉ đành gọi nàng hai câu. 
Lưu Ly cô cô đứng đằng sau khẽ đẩy Bùi Đông Tịnh, lúc này Bùi Đông Tịnh mới hoàn hồn, nói: "A? Ồ... Hoàng hậu, lời ngươi nói bổn cung đều hiểu, Tuệ quý phi quả thực không nên tranh chấp với ngươi. Chỉ là hiện giờ hoàng hậu ngươi đang quản lý hậu cung, phải biết khoan dung, nghe nói gần đây Tháp Đạt tặc lại không yên phận, hoàng thượng đã rất đau đầu, sao có thể phiền não vì chút chuyện nhỏ của các ngươi nữa? Lát nữa bổn cung sẽ cho người triệu Tuệ quý phi tới, nói nàng ta mấy câu là được." 
Năm năm trôi qua quả thực quá nhanh, nhưng cũng rất chậm, từ một tiểu nữ tử không hiểu chuyện khi mới vào cung, Bùi Đông Tịnh đã sớm trở thành thái hậu có thể khéo léo xử lý chuyện hậu cung, mặc dù đến nay nàng cũng mới hai mươi hai tuổi. Mà hoàng hậu trước mặt đã bốn mươi bốn tuổi rồi, vừa hay gấp đôi tuổi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-duong-tac-mo/2623564/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.