Chương trước
Chương sau
Sau đó hoàng thượng hạ triều, tới điện Phượng Ngô một chuyến tượng trưng, Tả Xu Tĩnh lại ngoan ngoãn hành lễ rồi rời đi cùng Hoài Vương.

Không ngờ chuyến này vào cung, chuyện của bản thân vẫn hoàn toàn không có manh mối gì. Tả Xu Tĩnh rất lo lắng, còn Hoài Vương không biết đang nghĩ gì, buổi sáng tâm trạng vốn vẫn khá tốt, nhưng bây giờ dường như lại đầy tâm sự. Hai người dù cùng ngồi trên một xe nhưng không hề nói chuyện, cuối cùng vẫn là Tả Xu Tĩnh không nhịn được phá vỡ sự yên tĩnh, nói: "Thái tử phi điện hạ không nghi ngờ ta."

Hoài Vương gật đầu: "Ừm."

Tả Xu Tĩnh nói: "Vương gia, ngày mai ta có thể vào cung nữa không?"

Hoài Vương nói: "Làm gì?"

Tả Xu Tĩnh nói: "Ta, ta muốn gặp thái hậu."

"Tại sao ta lại cảm thấy nàng rất để ý đến thái hậu?" Hoài Vương khoanh tay, lạnh lùng nhìn Tả Xu Tĩnh.

Tim Tả Xu Tĩnh đập điên cuồng, trong đầu tựa như có hai giọng nói, một giọng nói hét lớn rằng nói cho Hoài Vương thân phận của bản thân, giọng nói còn lại thì rất do dự nói bây giờ chưa phải là lúc.

Nhưng bây giờ chưa phải là lúc, vậy khi nào mới là lúc?!

Tả Xu Tĩnh mở miệng, ngay khi đang định nói "Vì ta chính là thái hậu", Hoài Vương lại nói: "Thái hậu ở trong thâm cung, ngoại trừ lần ban hôn này thì những lúc khác đều không quản chuyện. Bất luận nàng có ý đồ gì với thái hậu, ta khuyên nàng nên chết tâm đi."

"..."

Khoé miệng Tả Xu Tĩnh giật giật, nhưng cũng bất ngờ nhớ lại một chuyện từ lời nói này của Hoài Vương, đó là bây giờ nàng cũng không biết thái hậu trong cung rốt cuộc đang thế nào.

Có lẽ đã chết rồi, như vậy còn tốt, đám người Lưu Ly cũng không thể trì hoãn quá lâu.



Lỡ như Tả Xu Tĩnh trở thành bản thân, dựa vào tính cách dễ bị lừa của nàng ta, có lẽ rất nhanh cũng sẽ bị mấy người hoàng hậu thao túng, đến lúc đó thì lớn chuyện rồi.

Tả Xu Tĩnh bi thương phát hiện, bản thân vậy mà chỉ có thể cầu nguyện rằng bản thân chết rồi...

Bây giờ nàng không có đủ chứng cứ chứng minh bản thân chính là Bùi Đông Tịnh. Nàng và Hoài Vương chưa từng nói chuyện riêng, ngoại trừ lần gặp đầu tiên và lần ban hôn sau đó, nhưng cũng chỉ dăm ba câu, chỉ sợ không thể khiến Hoài Vương hoàn toàn tin tưởng bản thân.

Nếu "Bùi Đông Tịnh" trong cung vẫn còn sống, Hoài Vương đương nhiên sẽ tin nàng ta.

Vì thế, lời vốn đã đến bên miệng Tả Xu Tĩnh lại âm thầm bị nuốt ngược vào trong, chỉ có thể giải thích: "Ta không có ý đồ gì, chỉ là hơi tò mò về thái hậu. Nghe nói tuổi tác thái hậu không lớn, những chuyện từng trải cũng khá kỳ diệu..."

Hoài Vương lãnh đạm liếc nàng một cái, hiển nhiên không tin lời nàng.

Để đổi chủ đề, Tả Xu Tĩnh nói: "Hôm nay a tỷ nói với ta về chuyện người trong lòng của huynh."

Hoài Vương nói: "Hửm?"

Bản thân Tả Xu Tĩnh cũng khá tò mò về chuyện này, nói tiếp: "Vương gia, thứ cho ta mạo muội hỏi một câu... Ngài thực sự có người trong lòng sao? Người trong lòng ngài rốt cuộc là ai thế?"

Hoài Vương khó đoán nói: "Hỏi chuyện này làm gì."

Tả Xu Tĩnh nói: "Chỉ là tò mò thôi..."

Hoài Vương nói thẳng: "Không liên quan đến nàng."

Ờ, người mà trượng phu mình thích, nói thế nào thì cũng vẫn có chút liên quan đến nàng chứ?!

Tả Xu Tĩnh nghĩ đến Bích Vân, thăm dò: "Hôm qua Bích Vân xoa bóp cho ta, kỹ nghệ rất tốt."

Hoài Vương gật đầu: "Phụ thân của Bích Vân vốn là danh y, châm cứu xoa bóp đều là kỹ nghệ gia truyền."

Thấy Hoài Vương khá tán thưởng Bích Vân, Tả Xu Tĩnh liền thuận thế nói: "Bây giờ ta vừa gả cho huynh, Bích Vân vẫn chưa thích hợp để nạp vào phủ, đợi thêm mấy tháng nữa..."

Hoài Vương buồn cười: "Nạp vào phủ? Bích Vân vốn là người của Hoài vương phủ, sao còn cần phải nạp vào phủ. Nàng muốn bổn vương nạp nàng ta làm thiếp?"

Tả Xu Tĩnh chớp chớp mắt, nói: "Đây không phải là vấn đề ta có muốn hay không, mà là vấn đề vương gia có muốn hay không."

Hoài Vương nhìn nàng, nói: "Nàng không cần thăm dò bổn vương, ta sẽ không nạp thiếp, nàng yên tâm làm Hoài vương phi của nàng là được."

Sẽ không nạp thiếp?!



Tả Xu Tĩnh ngẩn ra, không ngờ Hoài Vương sẽ nói như vậy. Hắn nói không nạp Bích Vân cũng đành, nhưng nói không nạp thiếp thì kỳ lạ quá rồi.

Sao có thể không nạp thiếp? Người từng có chung một phu quân với hơn hai mươi người như Tả Xu Tĩnh tỏ vẻ vô cùng hoang mang.

Vì thế nàng nói: "Tại sao vương gia lại nói như vậy, ngài chỉ cần nạp thiếp là được rồi, cho dù ngài nạp thiếp thì ta vẫn sẽ yên tâm làm Hoài vương phi. Vương gia không động phòng với ta thì vẫn phải có nữ tử khác hầu hạ, cũng phải có người sinh con đẻ cái cho ngài, không nạp thiếp không được đâu."

Vẻ mặt Hoài Vương có chút kỳ lạ, nói: "Nàng đang khuyên ta nạp thiếp, hay đang ám thị ta nên động phòng với nàng?"

Tả Xu Tĩnh: "... Ờ, là vế trước."

Hoài Vương lười biếng nói: "Vậy thì, vẫn là không liên quan đến nàng."

Được thôi, cái gì cũng không liên quan đến nàng. Trong lòng Tả Xu Tĩnh có chút bất lực, vén rèm xe nhìn ra bên ngoài, bi thương nói: "Ta thấy Bích Vân một lòng chân thành với vương gia, nên mới khuyên vương gia nạp nàng ta."

Hoài Vương nói: "Một lòng chân thành? Ừm, Cường Bưu và Cường Bính cũng một lòng chân thành với ta."

Tả Xu Tĩnh: "..."

Nàng nói: "Sao có thể giống, Bích Vân từng hầu hạ vương gia rồi."

Hoài Vương nhướng mày: "Chỉ là bóp đầu giúp ta đã phải nạp rồi?"

Tả Xu Tĩnh không ngờ giữa Hoài Vương và Bích Vân chỉ dừng lại ở việc bóp đầu, ngây ngốc nói: "Nếu Bích Vân chưa từng hầu hạ vương gia, vậy nha hoàn thông phòng của Hoài vương phủ thì sao?"

Nàng vốn tưởng rằng nha hoàn thông phòng của Hoài Vương chính là Bích Vân.

Hoài Vương nói: "Không có người này."

Tả Xu Tĩnh khựng lại hồi lâu, nói: "Vương gia, ngài đã hai mươi mốt, không thể có chuyện đến bây giờ vẫn chưa cùng nữ tử..."

Hoài Vương khinh bỉ nhếch khoé miệng, nhưng tựa như đã mặc nhận cách nói này.

Tả Xu Tĩnh chấn động cực điểm, nàng nghĩ, Hoài Vương vậy mà chưa từng chạm vào nữ nhân! Tốt xấu gì cũng hai mươi mốt rồi mà!

Lẽ nào... Hoài Vương thực sự là đoạn tụ?!

Tả Xu Tĩnh nhìn Hoài Vương với vẻ chấn kinh, Hoài Vương lại như thể không để ý, nói: "Đúng rồi, sau này khi đi gặp thái tử phi, ánh mắt của nàng nhớ thu lại chút. Ánh mắt khi nhìn hoàng hậu và thái tử phi còn bình thường, nhưng khi nhìn thái tử thì khá xem nhẹ, như vậy không được."



Tả Xu Tĩnh vẫn chưa hoàn hồn sau cơn chấn động, nghe Hoài Vương nói vậy thì chỉ đáp: "Vậy sao? Ta cũng không chú ý... Sau này sẽ cẩn thận hơn."

"Hoàng huynh đã làm gì nàng khiến nàng nhìn huynh ấy như vậy?" Hoài Vương hỏi.

Tả Xu Tĩnh nói: "Cũng không có gì, chỉ là nghĩ đến việc hắn thân là trữ quân, thiên tử tương lai của Đại Mẫn mà lại cấu kết với Độc Cô Hận, nghĩ đến việc sau này Đại Mẫn sẽ do một mình hắn nắm giữ, trong lòng ta không thoải mái lắm."

Hoài Vương nói: "A Tĩnh đúng là yêu nước thương dân, vừa phải quan tâm đến vấn đề con cháu của bổn vương, vừa phải quan tâm đến vận nước Đại Mẫn, rất không dễ dàng."

Tả Xu Tĩnh: "..."

Nàng thật sự phát cáu khi xung đột với Hoài Vương.

Hoài Vương nói: "Nói như vậy, bổn vương thả Độc Cô Hận về Tháp Đạt, không phải nàng cũng khinh thường ta sao."

Tả Xu Tĩnh mù mịt nói: "Huynh giải thích nguyên nhân huynh làm vậy rồi mà, không giống thái tử."

"Nhưng ta tính kế hoàng huynh."

Tả Xu Tĩnh nói: "Không phải hắn tính kế huynh trước sao?"

Hoài Vương như cười như không nhìn Tả Xu Tĩnh một cái, nói: "Suy nghĩ của nàng rất chính xác, tiếp tục duy trì đi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.