"Tại sao lại như vậy... Tưởng Khâm ăn gan hùm mật gấu rồi sao, dám mưu phản thật!" Hoàng hậu ngồi trên ghế, hai tay khẽ run, giọng nói còn không rõ ràng.
Thái tử ngồi đối diện nàng ta, còn có thái phó thái tử Lê Thời Huy, sắc mặt thái tử và Lê Thời Huy đều trắng bệch.
Thái tử thấp giọng nói: "Nhi thần cũng không biết... Vì sợ người khác phát hiện, sau khi Tưởng Khâm giúp Triệu Hoà chiếm ba châu kia, chúng ta và Tưởng Khâm gần như không qua lại nữa, nhưng..."
Hắn ta liếc nhìn Lê Thời Huy ở bên cạnh, không quan tâm đối phương là lão sư của mình nữa, trực tiếp nói: "Phu nhân của người đâu? Không phải bà ấy là muội muội của Tưởng Khâm sao?! Có bà ấy ở đây, tại sao Tưởng Khâm lại dám tạo phản?!"
Lê Thời Huy nhíu chặt mày: "Chiều qua đã không thấy Tưởng Nhuỵ đâu nữa, ta còn tưởng bà ấy lại đi đánh bài với thái thái nhà nào, nhưng đến sáng hôm nay vẫn chưa về. Ta vừa tỉnh dậy đã nhận được tin Phó tướng quân chết, đoán rằng bà ấy đã chạy trốn rồi..."
Thái tử vô cùng bức bối, phẫn nộ đập bàn: "Sao bà ấy lại chạy trốn... Người mới là trượng phu của bà ấy cơ mà! Sao bà ấy lại lựa chọn chạy trốn vào lúc này, lúc chúng ta sắp cùng nhau kết thúc, cùng nhau thắng lợi! Bà ấy sẽ đi đâu, đến chỗ Tưởng Khâm? Nhưng nơi đó có gì tốt?! Huống hồ Triệu tặc cũng không thể làm nên chuyện... Một quan phu nhân như bà ấy chạy đến đó, không phải là chịu tội sao?!"
Thái tử quả thực không hiểu, ban đầu huynh muội Tưởng gia rõ ràng rất tốt với hoàng hậu và hắn ta, hai người cũng không giống người có dã tâm với Đại Mẫn. Ban đầu hắn ta đề xuất kế hoạch này cho Tưởng Khâm đi làm, Tưởng Khâm còn có chút không tình nguyện.
Thái tử không biết tại sao, nhưng hoàng hậu và Lê Thời Huy mơ hồ có thể đoán ra nguyên nhân. Ngay khi nghe tin Tưởng Nhuỵ trốn thoát, sắc mặt hoàng hậu đã vô cùng khó coi. Nàng ta liếc nhìn Lê Thời Huy, một lúc lâu sau mới nói: "Được rồi... Thái tử, mọi chuyện đã xảy ra rồi, đừng truy cứu nguyên nhân nữa..."
"Lần này rốt cuộc vẫn phải để Hoài Vương đi..." Hoàng hậu đau đầu day huyệt thái dương: "Chuyện bổn cung lo lắng nhất bây giờ, chính là nếu Hoài Vương và Tưởng Khâm gặp nhau, Tưởng Khâm kể hết mọi chuyện cho Hoài Vương thì phải làm sao?! Nếu Hoài Vương đưa Tưởng Khâm hồi kinh diện kiến hoàng thượng, vậy thì hậu quả không thể tưởng tượng...!"
Thái tử nói: "Chuyện này người yên tâm, nhi thần sẽ không để Tưởng Khâm bình an quay về kinh thành... Còn về Tưởng Nhuỵ..."
Hắn ta do dự liếc nhìn Lê Thời Huy, suy cho cùng, Tưởng Nhuỵ vẫn là phu nhân của ông ta.
Nhưng Lê Thời Huy lại nheo mắt, không chút lưu tình nói: "Bà ấy càng không thể giữ lại... Cùng giải quyết luôn đi."
Thái tử gật đầu, không nói thêm nữa.
...
"Tham kiến Tạ tướng quân." Ngu Bất Tô gượng gạo hành lễ với Hoài Vương.
Bây giờ mọi người đã xuất phát, trong quân đội, tất nhiên phải gọi Hoài Vương là tướng quân. Hoài Vương bình tĩnh gật đầu.
Bọn họ xuất phát từ kinh thành, liên tục đi đến nửa đêm mới dừng lại nghỉ ngơi gần Vũ Châu, Ngu Bất Tô cuối cùng cũng có cơ hội nói chuyện với Hoài Vương. Hắn ta quả thực rất muốn biết, sao Hoài Vương lại muốn đưa hắn ta theo đánh trận chứ?!
Nhưng không đợi Ngu Bất Tô hỏi, Hoài Vương đã nói trước: "Hoài vương phi... và thái hậu, có quan hệ gì?"
Ngu Bất Tô nhất thời ngẩn ra: "Ờ? Bọn họ có thể có quan hệ gì chứ..."
Hoài Vương nhìn chằm chằm hắn ta, ánh mắt sắc bén, tựa như không muốn bỏ qua bất kỳ biểu cảm nhỏ nào trên mặt hắn ta: "Vương phi tự nói, nàng ấy chính là thái hậu."
Ngu Bất Tô hít vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy vô cùng khó tin. Tả Xu Tĩnh tự nói ra chuyện này?! Sao có thể, không phải trước đó nàng chém đinh chặt sắt nói rằng tuyệt đối không thể để Hoài Vương biết thân phận thật của nàng sao!
Lẽ nào, Hoài Vương phát hiện ra gì đó, cố ý nói vậy để thám thính hắn ta?
Hừ, vẫn may Ngu Bất Tô này không ngốc!
Ngu Bất Tô kinh ngạc nói: "Sao vương phi điện hạ lại nói vậy? Lẽ nào ý của vương phi điện hạ là, nàng ấy đã mượn xác hoàn hồn với thái hậu nương nương...?"
Hoài Vương trầm tư một lúc: "Ban đầu bổn vương không hiểu, bây giờ nghĩ lại, có lẽ nàng ấy có ý này thật."
Ngu Bất Tô xua tay: "Quá hoang đường rồi! Ban đầu vương phi điện hạ cũng nói, mượn xác hoàn hồn gì đó đều là nói bừa!"
"Nhưng không phải ban đầu Ngu đại nhân nhiệt tình kéo bổn vương, muốn thảo luận vấn đề mượn xác hoàn hồn với bổn vương sao?" Hoài Vương lạnh lùng nhắc nhở Ngu Bất Tô.
Ngu Bất Tô không chút hoảng sợ, chỉ cười hi hi nói: "Vương gia có điều không biết, suy nghĩ của thần chỉ là nghe từ nhiều phía, thêm vào suy đoán của bản thân thôi. Lần đó sau khi vương phi điện hạ lớn tiếng trách móc vi thần, vi thần đã suy nghĩ kỹ một phen, cảm thấy vương phi điện hạ nói rất đúng. Chuyện mượn xác hoàn hồn này, gần như không có khả năng!"
Ngu Bất Tô khẳng định chắc nịch như vậy, Hoài Vương ngược lại cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng hắn cũng không cho rằng mượn xác hoàn hồn là chuyện có thật, càng không tin thái hậu sẽ sống lại trên người Tả Xu Tĩnh, vì thế một lúc sau liền gật đầu: "Ừm."
Ngu Bất Tô gãi đầu, tò mò nói: "Vương gia, lẽ nào người gọi vi thần theo, chính là để hỏi chuyện này?"
Hoài Vương sững người, một lúc sau mới nói: "Không phải. Chỉ là muốn người thông hiểu âm dương như ngươi tính giúp chúng ta, xem lần này có thể thắng lợi quay về không."
Khoé miệng Ngu Bất Tô giật giật. Rõ ràng ban đầu Hoài Vương còn chế giễu hắn ta, nói rằng lúc hắn chinh chiến sa trường chưa từng có ai nói hắn sẽ sống hay chết...
Nhưng Hoài Vương đã nói như vậy, Ngu Bất Tô cũng không thể tố cáo, chỉ đành gượng cười đáp lại.
Mấy ngày sau đó đều là vội vàng lên đường, giữa chừng cũng có tin tức từ phía Nam Châu không ngừng truyền đến. Tần Vĩ cố gắng ngăn cản, không để mất thêm nơi nào, nhưng cũng không tìm được cơ hội phản công. Biết tin Hoài Vương sắp đến, Tần Vĩ hiển nhiên càng thêm tự tin.
Vì chiến sự nguy cấp, Hoài Vương đưa theo một đội kỵ binh đi trước, ngày thứ sáu đã đến Nam Châu tụ họp cùng Tần Vĩ. Sau khi nghỉ ngơi qua loa, hắn lập tức chỉnh đốn hơn hai vạn binh mã còn lại, tiến hành một cuộc phản công ban đêm.
Binh sĩ vừa thấy Hoài Vương xuất hiện liền lên tinh thần, Hoài Vương và Thường Cao Nghĩa chia binh thành hai đường, một đánh trực diện, một tấn công bên sườn, thành công chiếm lại mấy huyện đã mất ở Nam Châu, tạm thời đẩy lùi quân Triệu gia về Uy Châu.
Tin tức Hoài Vương xuất hiện cũng truyền đến phía quân Triệu gia, nhất thời, bách tính hoan hô, tướng quân Triệu gia hoảng sợ, dù sao danh tiếng của Hoài Vương cũng vang xa, hơn nữa khí thế hừng hực, ngày đầu tiên đã đẩy lùi bọn họ về Uy Châu.
Mà Hoài Vương thành công đoạt lại Nam Châu không hề có ý ăn mừng, ngược lại nửa đêm một mình đốt số tiền giấy đã mua từ trước. Trước mắt, nơi hắn ở là phủ đệ của huyện lệnh huyện Tùng Nam Châu, xung quanh là nơi ở của Thường Cao Nghĩa và không ít thân binh, nhưng vì chiến đấu đã mệt nên lúc này mọi người đều đang nghỉ ngơi, chỉ có một mình Hoài Vương. Hắn không ngủ được, dù sao hôm nay cũng là một ngày đặc biệt.
Người không ngủ được còn có Ngu Bất Tô, hắn ta tình cờ tới tìm Hoài Vương, thấy Hoài Vương một mình đốt tiền giấy trước phòng. Chút ánh lửa nhỏ cháy trong đêm tối, phản chiếu khuôn mặt anh tuấn của Hoài Vương, khiến hắn càng thêm vài phần cô độc. Ngu Bất Tô khựng lại, sau đó tiến lên hành lễ: "Tạ tướng quân."
Hoài Vương không nhìn hắn ta, cúi đầu đốt tiền giấy: "Có chuyện gì?"
Ngu Bất Tô nói: "Vi thần vừa tính ra, trận chiến này của người chắc chắn sẽ thắng. Có điều, phải cẩn thận an nguy của người bên cạnh."
Lúc này Hoài Vương mới liếc hắn ta một cái: "Người bên cạnh, không phải ngươi sao? Tự ngươi cẩn thận một chút."
Sắc mặt Ngu Bất Tô khẽ đổi: "Vi thần không cần ra tiền tuyến, có lẽ vẫn an toàn ha... Khụ, vương gia, người đang đốt tiền giấy cho thái hậu nương nương?"
Động tác của Hoài Vương khựng lại: "Ừm. Hôm nay là mùng ba tháng sáu, cũng là đầu thất của thái hậu."
Hoài Vương vứt nốt số tiền giấy còn lại vào chậu lửa, chậm rãi đứng dậy. Hắn nhìn Ngu Bất Tô, nói: "Nói ra, Ngu đại nhân lợi hại như vậy, không biết có thể nhìn thấy linh hồn của người đã khuất không?"
Ngu Bất Tô ngẩn ra: "Linh hồn của người đã khuất?"
Hoài Vương nói: "Nói cách khác... Ngu đại nhân có biết, sau khi chết đi, con người sẽ đến đâu không? Lẽ nào thực sự có Hắc Bạch Vô Thường, âm tào địa phủ, ti mệnh phán quan, luân hồi chuyển kiếp gì đó..."
Ngu Bất Tô sắp đổ mồ hôi rồi, hắn ta gượng gạo nói: "Chuyện này, vi thần cũng không biết. Vi thần chỉ học sơ sơ, vấn đề vương gia hỏi cũng quá cao thâm rồi. Có điều, người chết giống đèn tắt, một đi không trở lại, vương gia hiếu thuận, trời đất chứng giám, nhưng không cần quá để tâm nữa. Thái hậu nương nương lương thiện, nếu thực sự có âm tào địa phủ, thiết nghĩ người cũng không phải chịu khổ. Nếu thực sự có luân hồi chuyển kiếp, người nhất định cũng có thể đầu thai vào nhà tốt."
Hoài Vương liếc hắn ta một cái, lắc đầu: "Đúng là nói bừa. Người chết giống đèn tắt, một đi không trở lại, nếu như vậy thì nào có âm tào địa phủ? Nào có luân hồi chuyển kiếp? Bổn vương chỉ mong thái hậu không phải chịu khổ đau nữa là được."
Ngu Bất Tô nhìn Hoài Vương, nội tâm có chút cảm khái. Xem ra Hoài Vương đại nhân thích thái hậu nương nương thật! Mặc dù không biết tại sao hắn thích thái hậu, nhưng đây quả thực là lần đầu tiên hắn ta thấy Hoài Vương đau buồn mất hồn như vậy. Trong lòng hắn ta hơi không nỡ, cũng hơi không hiểu... Thái hậu nương nương cố chấp quá đi! Sao lại không cho hắn ta nói chứ!
Hoài Vương đột nhiên nói: "Vương phi nói bản thân là thái hậu, phản ứng đầu tiên của bổn vương là tức giận, vì bổn vương cảm thấy đây vốn là chuyện không có khả năng. Ngươi và vương phi quen biết từ nhỏ thông qua huynh trưởng nàng ấy, cho dù không thân thì cũng xem như nhìn vương phi lớn lên, đúng không?"
Ngu Bất Tô thầm nghĩ, ta và Tả Hạo Vũ còn không tính là quen, nhiều nhất chỉ là nói chuyện vài câu, càng không quen biết với Tả Xu Tĩnh, tất cả đều là bịa đó! Chuyện này hiển nhiên không thể nói thật, nhưng cũng sợ Hoài Vương hỏi câu gì đó kỳ lạ khiến hắn ta bại lộ, Ngu Bất Tô chỉ đành gãi mũi nói: "Cũng không tính là quá quen, vi thần chỉ từng gặp vương phi một hai lần lúc nhỏ, lần gặp sau đó chính là ở vương phủ rồi."
Hắn ta nhớ lại lúc đó Tả Xu Tĩnh và bản thân đều tỏ vẻ không quen biết nhau, nếu bây giờ nói quen thì là tự vả mặt rồi, vì thế chỉ có thể nói qua loa như vậy. Hoài Vương nghe xong, không hề hoài nghi, chỉ khẽ gật đầu: "Ừm."
Hắn phủi tay nói: "Bổn vương muốn nghỉ ngơi, Ngu đại nhân còn chuyện gì không?"
Ngu Bất Tô sợ hắn lại hỏi câu hỏi khó nào nữa, vội vàng lắc đầu biểu thị bản thân không có chuyện gì, Hoài Vương liền xoay người vào phòng. Ngu Bất Tô khoanh tay, nhướng mày, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn...
Nhưng hắn ta vẫn luôn sợ chết nên đã tính kỹ cho bản thân, chuyến đi này hắn ta nhất định sẽ bình an, hoàn toàn không xảy ra vấn đề gì!
Kỳ lạ...
Ngu Bất Tô lắc đầu khó hiểu, cũng quay về phòng mình.
Sáng sớm hôm sau, Hoài Vương dẫn binh vây quét Uy Châu. Sau khi chiếm được Uy Châu, Triệu Hoà để mặc binh tướng dưới trướng chém giết cướp bóc khắp nơi, hoàn toàn không nghĩ đến lợi ích của bách tính, khiến bách tính kêu khóc oán than từ lâu, trước mắt biết tin Hoài Vương tới đương nhiên cũng cố gắng chống trả, nam tử cường tráng trong thành tự thành lập một đội hộ vệ, hơn nữa mấy huyện lệnh Uy Châu đều không quan tâm mệnh lệnh Triệu gia, trực tiếp mở cổng thành cho binh sĩ Hoài Vương tiến vào, quân Triệu gia gần như liên tục bị đẩy lùi.
Lúc này, Triệu Hoà vẫn xem như thông minh, không giao tranh quá nhiều với Hoài Vương ở Uy Châu chưa có chỗ đứng vững chắc, mà dứt khoát rút quân giữ sức, lui về Chu Châu và Ích Châu. Hai nơi này mới khiến Triệu gia khá có lòng tin, đặc biệt là Chu Châu, đã bị Triệu gia chiếm hơn bốn tháng.
Có điều lương thực trong địa phận Chu Châu và Ích Châu hoàn toàn không đủ cho binh sĩ và bách tính ăn, mà huyện Trạch ở Ích Châu, là địa điểm vận chuyển lương thực trọng yếu giữa Ích Châu với bên ngoài.
Ngày mười hai tháng sáu, Hoài Vương tập hợp binh lực thu được, giao một nửa cho Thường Cao Nghĩa, lệnh cho Thường Cao Nghĩa vòng qua bờ sông tấn công Chu Châu, còn Hoài Vương tập trung tấn công Ích Châu, bảo vệ huyện Trạch.
Huyện Trạch, đối với Triệu Hoà và Hoài Vương lúc này, đều là địa điểm quan trọng.
Đối với Triệu Hoà mà nói, phía trước hắn ta bây giờ là Thường Cao Nghĩa, sau lưng là Hoài Vương, trái phải đều là sông, hắn ta như cá trong chậu, Hoài Vương đang đợi hắn ta ngoan ngoãn đầu hàng. Hắn ta tuyệt đối sẽ không làm vậy, nhưng trước hết phải đảm bảo vấn đề lương thực. Có điều, bây giờ huyện Trạch đã bị Hoài Vương đánh chiếm, hắn ta nhất định phải tìm cách đoạt lại huyện Trạch mới có thể đoạt lại đường tiếp tế, bằng không rất nhanh, bọn họ chưa đánh đã bại!
Nhưng một bên khác, Chu Châu lại là doanh trại cũ của hắn ta, cũng không thể để mất, huống hồ trong Chu Châu còn có một kho lương thực và vũ khí, có bến cảng giao thông với bên ngoài, Triệu Hoà tuyệt đối không để Chu Châu bị Thường Cao Nghĩa đoạt mất!
Do dự giây lát, Triệu Hoà quyết định đưa binh về Chu Châu trước, để đại tướng Giang Cầm, trên thực tế là Tưởng Khâm đổi tên, canh giữ Ích Châu.
Hắn ta nói muốn đánh một trận với Thường Cao Nghĩa trước, nhưng thực ra lại đưa phần lớn binh lực, lương thực và vũ khí đi, mơ hồ có ý từ bỏ Ích Châu. Chu Châu dễ thủ khó công, trừ phi tạo phản từ nội bộ Chu Châu như Triệu Hoà lúc trước, bằng không rất khó tấn công từ bên ngoài vào! Nếu thực sự có thể đẩy lùi Thường Cao Nghĩa thì càng tốt, còn có thể quay lại tiếp viện cho Ích Châu, nhưng nếu không thể thắng Thường Cao Nghĩa, vậy cũng không cần lo, ít nhất Chu Châu sẽ không mất!
Trong lòng Tưởng Khâm hiểu rõ, cũng biết Triệu Hoà kiêng dè bản thân, sợ hãi Hoài Vương nên muốn vứt hắn ta lại...
Trong lòng Tưởng Khâm cười lạnh, nhưng không hề quá bất ngờ. Từ khi quyết định phản bội thái tử, hắn ta đã tính được rằng hoàng đế nhất định sẽ phái quân bài tốt nhất là Hoài Vương đi, còn đám ô hợp Triệu gia này tuyệt đối không thể thắng được Hoài Vương ở bất kỳ phương diện nào!
Nhưng Tưởng Khâm cũng nhất quyết không tình nguyện bị Triệu Hoà vứt lại như vậy, liền cố ý nói: "Uy Võ đại tướng quân, ngài không cần lo lắng, ban đầu vi thần có thể lừa Phó Vĩ Chí và Tôn Dương Đức rồi nhân cơ hội giết bọn họ thì đương nhiên cũng có thể dùng cách tương tự giết Hoài Vương. Đợi Hoài Vương chết rồi, chúng ta không những có thể lập tức đoạt lại Uy Châu, mà thậm chí còn có thể chiếm được Nam Châu và toàn bộ Hoài Nam Đạo!"
Triệu Hoà vẫn chưa xưng đế, tự phong là Uy Võ đại tướng quân, vì thế Tưởng Khâm gọi hắn ta là Uy Võ đại tướng quân.
Triệu Hoà nghe vậy, lập tức phấn chấn: "Ồ? Ngươi có cách gì? Ban đầu ngươi lừa được Phó Vĩ Chí và Tôn Dương Đức không phải vì các ngươi có tư giao sao? Lẽ nào, ngươi và Hoài Vương cũng có tư giao?"
Con người Triệu Hoà bản tính đa nghi, vì thế Tưởng Khâm chưa từng nói chuyện ban đầu hắn ta tới giúp Triệu Hoà là ý của thái tử, cho dù sau đó hắn ta đã đoạn tuyệt với thái tử, nhưng nếu Triệu Hoà biết chuyện, hắn ta nhất định sẽ càng thêm kiêng dè, thậm chí còn giết Tưởng Khâm. Vì thế lúc ra tay giết Phó Vĩ Chí và Tôn Dương Đức, Tưởng Khâm chỉ nói rằng có tư giao với bọn họ, lừa hai người họ ra ngoài rồi giết.
"Tư giao thì không có." Tưởng Khâm lắc lắc đầu: "Nhưng vi thần biết, Hoài Vương và thái tử vẫn luôn bất hoà, mà mấy người Hoài Vương trước mắt không hề biết chuyện vi thần đã quy thuận ngài. Vì thế chỉ cần vi thần nói dối rằng mình là người của thái tử, thấy thái tử và ngài câu kết, Hoài Vương sẽ rất tức giận, muốn có chứng cứ thái tử mưu phản, Hoài Vương nhất định sẽ tiếp kiến ta... Chuyện này bí mật, hắn nhất định sẽ không mang theo quá nhiều người. Đến lúc đó, vi thần có thể dễ dàng giết chết Hoài Vương."
Triệu Hoà ngẩn ra, sau đó đập tay cười lớn, vỗ vỗ Tưởng Khâm: "Rốt cuộc vẫn là kẻ vừa đọc sách vừa đánh trận, có dũng có mưu, quả nhiên không tệ, không tệ!"
Tưởng Khâm cúi đầu, che giấu sự khinh thường trong mắt, nói: "Vi thần vẫn như lần trước, chỉ cần hai đội thân binh là có thể dâng đầu Hoài Vương lên! Thế nên ngài cũng không cần vội vàng rút về Chu Châu, cứ ở Ích Châu đợi tin Hoài Vương chết rồi tấn công Uy Châu..."
Triệu Hoà lập tức gật đầu: "Không vấn đề. Vậy chúng ta đợi ở Ích Châu trước... Có điều, phải liên hệ với Hoài Vương thế nào?"
Tưởng Khâm ngẫm nghĩ: "Rất đơn giản, mấy người Hoài Vương nhất định đang thủ ở gần huyện Trạch, ta nhất định phải đích thân đến huyện Trạch một chuyến."
Triệu Hoà có chút do dự.
Từ đầu hắn ta đã không quá tin tưởng Tưởng Khâm, dù sao sự xuất hiện của người này cũng rất kỳ lạ, nói rằng bản thân chỉ mắc chút bệnh đã bị ác ý chèn ép, bị ép nghỉ ngơi dài hạn, mà đúng lúc Triệu Hoà tạo phản, hắn ta quyết định đầu quân cho Triệu Hoà.
Triệu Hoà cảm thấy rất lạ, chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà hắn ta đã muốn tạo phản theo mình?! Tốt xấu gì trước đó cũng là quan sát sứ!
Nhưng sau đó Tưởng Khâm liên tục lợi dụng chức vụ trước kia để giết thứ sử Chu Châu, Uy Châu, Phó Vĩ Chí, Tôn Dương Đức, còn lừa thứ sử Ích Châu... Tất cả chuyện này, quả thực đã lập được công lớn cho Triệu Hoà.
Hiện giờ Triệu Hoà tin Tưởng Khâm quả thực muốn tạo phản, nhưng chuyện hắn ta chưa chắc chắn là, Tưởng Khâm có năng lực như vậy mà lại lựa chọn đi theo hắn ta, một tên cày cuốc năm năm, trên thực tế không hiểu gì cả? Chuyện này quá vô lý rồi!
Triệu Hoà cho rằng Tưởng Khâm hoàn toàn chỉ muốn mượn danh nghĩa hắn ta để tiến hành tạo phản, cuối cùng giết luôn hắn ta, tự xưng làm vua. Thế nên Tưởng Khâm mãi không chịu lộ thân phận của mình, luôn đeo mặt nạ xuất hiện trước mặt người khác, người khác chỉ biết bên cạnh Triệu Hoà có một người thần bí, hoàn toàn không biết người này chính là quan sát sứ Hoài Nam Đạo gần như đã biến mất, Tưởng Khâm.
Nếu hắn ta thất bại, Tưởng Khâm hoàn toàn có thể gỡ mặt nạ xuống, tiếp tục quay về làm quan sát sứ bị gạt bỏ.
Tâm tư này, Triệu Hoà cho rằng bản thân nhìn rất rõ.
Mà lúc này Tưởng Khâm muốn một mình đi gặp Hoài Vương...
Tưởng Khâm thấy Triệu Hoà mãi không nói chuyện, đại loại có thể đoán được hắn ta đang nghĩ gì, vì thế giả bộ ngu ngơ: "Đại nhân có muốn đi cùng không? Đến lúc đó, đại nhân đích thân chém đầu Hoài Vương không phải càng hay sao?"
Triệu Hoà nghe đến tên Hoài Vương liền rùng mình, lập tức xua tay: "Không không không! Ta còn phải trấn giữ Ích Châu, ngươi đi đi, ngươi đi đi, nhớ sai người quay về báo cáo tiến triển!"
Tưởng Khâm cười nói: "Vi thần đã rõ."
...
Hoài Vương cầm một lá thư, nhíu mày.
Nội dung trên giấy cực ít, chỉ có một câu: Miếu Khổ Như huyện Trạch, đêm nay chờ tướng quân.
Phần đề chữ ghi quan sát sứ Tưởng Khâm.
Đây là tờ giấy dưới chân một con chim bồ câu trắng bị bắn rơi lúc bay vào phủ huyện lệnh huyện Trạch mà Hoài Vương đang ở, hạ nhân không dám tự ý kiểm tra nội dung, lập tức đưa đến tay Hoài Vương. Trước khi đọc tờ giấy đó, Hoài Vương đại khái đã đoán được là do ai gửi đến, sau khi mở ra, quả nhiên giống như hắn nghĩ.
Tưởng Khâm này đúng là to gan, dám quang minh chính đại lảng vảng trong huyện Trạch, còn gửi thư cho hắn.
Tưởng Khâm nhất định cho rằng Hoài Vương và thái tử bất hoà, thái tử tuyệt đối không dám nói với Hoài Vương rằng hắn ta câu kết với Tưởng Khâm rồi sai Tưởng Khâm làm việc, nào ngờ Tưởng Khâm thực sự tạo phản. Vì thế Hoài Vương nhất định sẽ không biết chút gì về Tưởng Khâm.
Hoài Vương sờ cằm, khẽ nheo mắt, hắn nghĩ, Tưởng Khâm định làm gì đây? Cũng định lừa hắn đến miếu Khổ Như rồi ra tay giết chết như Phó Vĩ Chí và Tôn Dương Đức?
Hoài Vương khẽ hừ một tiếng, lập tức phân phó thân binh chuẩn bị kiệu và cải trang, cho ba người trong đó giả làm nhà sư đến miếu Khổ Như thăm dò một phen.
Cuối cùng một người quay lại báo cáo, hương hoả trong miếu Khổ Như trước kia hình như không được hưng thịnh cho lắm, về sau bởi vì chiến loạn liên miên nên càng hoang tàn, trong miếu chỉ có ba bốn nhà sư. Ba người bọn họ tuần tra một vòng, không thấy người hay vật nào khả nghi.
Hoài Vương lại phái một đội thân binh mai phục quanh miếu Khổ Như, đợi lệnh phục kích Tưởng Khâm.
Ban đêm, Hoài Vương rời khỏi phủ huyện lệnh, vừa hay nhìn thấy Ngu Bất Tô đang lang thang trên đường.
Gần như không suy nghĩ nhiều, Hoài Vương ngăn Ngu Bất Tô lại: "Ngu đại nhân."
Ngu Bất Tô vội vàng hành lễ: "Vương gia."
Hoài Vương nheo mắt: "Nửa đêm nửa hôm, Ngu đại nhân đang đi dạo gì thế?"
Ngu Bất Tô thản nhiên nói thật: "Quan sát thiên tượng đó. Ài, tính toán một chút, chúng ta cũng rời kinh lâu rồi... Ban đầu rời đi là cuối tháng năm, bây giờ đã gần sang tháng bảy, ài, thời gian nhanh thật! Lần đầu tiên vi thần rời kinh lâu như vậy, có chút nhớ nhà."
Ngừng một chút, hắn ta nghiêng đầu nhìn Hoài Vương: "Lẽ nào vương gia không nhớ nhà sao?"
Nhớ nhà?
Hoài Vương nhíu mày, Hoài vương phủ sao? Lần này hắn không đưa Thạch Hãn và Chương Thuẫn theo, dặn bọn họ sắp xếp Hoài vương phủ cho tốt, ngoài hai người họ, trong Hoài vương phủ cũng chỉ còn Tả Xu Tĩnh. Một tháng nay hắn bận chinh chiến, mấy trận lớn nhỏ đều xung phong đi đầu, mặc dù áp lực không lớn, thậm chí còn không bị thương, nhưng vẫn một lòng để tâm vào chiến sự, mục đích chính là để không thường xuyên nhớ đến cái chết của thái hậu.
Hắn đã biết chuyện Lưu Ly và La Nghĩa câu kết từ lâu, cũng từng hoài nghi chuyện thái hậu bệnh nặng, nhưng cuối cùng vẫn không nghĩ nhiều. Điều này khiến hắn không kịp thời nhận ra thái hậu bị hại, có lẽ, hắn vốn có thể cứu được thái hậu.
Suy nghĩ đó đã hành hạ Hoài Vương, mà Tả Xu Tĩnh biết tâm ý của hắn với thái hậu lại càng khiến hắn khó xử, câu "Ta chính là thái hậu" của Tả Xu Tĩnh khiến hắn phẫn nộ, nghi hoặc, kỳ lạ.
Cái chết của thái hậu là chuyện quá mức tê tâm liệt phế với hắn, Tả Xu Tĩnh càng là một sự tồn tại kỳ lạ, hai người này đều không phù hợp để nhớ đến.
Huống hồ, đối với Hoài Vương mà nói, lần chinh chiến dài nhất kéo dài hơn chín tháng, lần này mới ra ngoài được một tháng, hơn nữa mọi việc đều khá nhẹ nhàng, trước mắt có không ít thời gian ở huyện Trạch ôm cây đợi thỏ... Hắn không cảm thấy vất vả, càng không nhớ nhà.
Hơn nữa, nhà, là khái niệm gì, rốt cuộc ở nơi nào...
Vì thế Hoài Vương khẳng định: "Không nhớ."
Ngu Bất Tô gượng gạo nói: "Ồ..."
Hoài Vương: "Ngu đại nhân tới huyện Trạch lâu như vậy rồi, không biết đã tới miếu Khổ Như có tiếng ở huyện Trạch chưa?"
Ngu Bất Tô mơ màng nói: "Rất nổi tiếng sao? Vi thần không biết..."
Hoài Vương lãnh đạm nói: "Ồ. Vậy bây giờ đi."
Ngu Bất Tô: "... Hả?!"
Hoài Vương không chút biểu cảm đi trước, Ngu Bất Tô thì... bị mấy binh sĩ sau lưng Hoài Vương ép đưa đến miếu Khổ Như.
Ngu Bất Tô vô cùng sợ hãi, không hiểu tại sao nửa đêm Hoài Vương muốn đưa mình đến miếu "du ngoạn". Hắn ta nghĩ, ờ, lẽ nào tài hoa bất phàm của mình đã thuyết phục được Hoài Vương?! Nói cách khác, Hoài Vương lại định hỏi về chuyện thái hậu và Tả Xu Tĩnh?!
Cả đường nghĩ Đông nghĩ Tây, sau khi đến miếu Khổ Như, Ngu Bất Tô mơ hồ có một dự cảm không lành. Căn miếu này vốn không có hương hoả gì cả, đài cắm nhang trước miếu cũng trống không, rất ít tro nhang... Đây mà là đền miếu nổi tiếng gì chứ!
Hoài Vương chỉ đưa theo Ngu Bất Tô và bốn thân binh, mấy người họ đi quanh miêu một vòng. Ngay khi Ngu Bất Tô lấy hết dũng khí định hỏi Hoài Vương rốt cuộc muốn làm gì, Tưởng Khâm đã tới.
Bất ngờ là, hắn ta chỉ đi một mình, bên cạnh không có binh sĩ.
Mặc dù Hoài Vương không nhớ Tưởng Khâm trông như thế nào, nhưng nhìn thấy chòm râu dài đặc trưng của Tưởng Khâm, hắn lập tức phản ứng lại, nói: "Quan sát sứ Hoài Nam Đạo, Tưởng Khâm?"
Tưởng Khâm mỉm cười, quỳ xuống trước mặt Hoài Vương: "Chính là tại hạ. Tội nhân Tưởng Khâm, tham kiến vương gia."
Hoài Vương nheo mắt: "Tội nhân? Ngươi có tội gì?"
Tưởng Khâm ngẩng đầu, khuôn mặt vốn mang theo ý cười đột nhiên tràn đầy bi thương, hắn ta cao giọng nói: "Vương gia có điều không biết! Vi thần đã sớm phạm phải tội ác tày trời không thể vãn hồi, nhưng tất cả chuyện này cũng chỉ vì tự vệ, càng vì muội muội của ta..."
Liên quan gì đến Tưởng Nhuỵ?
Hoài Vương nhíu mày: "Nếu đã như vậy, Tưởng đại nhân nói rõ những chuyện đã qua một lần đi."
Tưởng Khâm nói: "Lần này thần đến chính là để nói rõ mọi chuyện với vương gia. Nhưng chuyện này quả thực rất trọng đại, khó bề tưởng tượng, thần hy vọng chỉ có thần và vương gia biết. Mời vương gia tuỳ ý chọn một căn phòng, để vi thần có cơ hội thương lượng với vương gia!"
Ngu Bất Tô nghe mà mờ mịt, nhưng nghe vậy vẫn vội vàng nói: "Vương gia, cẩn thận có bẫy."
Hoài Vương lắc đầu, sai hai thân binh tìm một căn phòng nhỏ không thể giấu người rồi vào đó kiểm tra. Sau khi chắc chắn không có gì đáng lo ngại, Hoài Vương liền dẫn Tưởng Khâm vào phòng.
Vừa bước vào, Tưởng Khâm lập tức quỳ xuống, sau đó nhìn thẳng Hoài Vương: "Vương gia, vi thần có tội."
"Rốt cuộc có chuyện gì, từ từ nói." Hoài Vương không chút biểu cảm nhìn Tưởng Khâm.
Tưởng Khâm không chút do dự vào thẳng vấn đề: "Chu Châu, Ích Châu, Uy Châu, đều do ta giúp Triệu Hoà đánh chiếm."
Hoài Vương không ngờ Tưởng Khâm sẽ trực tiếp nói ra chuyện này, nhíu mày, giả bộ phẫn nộ: "Tại sao ngươi lại làm vậy?!"
Tưởng Khâm vội nói: "Là thái tử. Thái tử sai vi thần làm vậy... Hoàng thượng muốn quan sát sứ từng nơi dâng lên danh sách hoàng tử gì đó, thái tử sợ ngài, lại tình cờ biết chuyện Triệu Hoà muốn tạo phản nên để vi thần đến giúp Triệu Hoà một tay... Muội muội của vi thần, là thê tử của thái phó thái tử, muội muội khác của vi thần là thê tử của ngự y La Nghĩa, mặc dù hiện giờ đã mất nhưng vẫn khiến La Nghĩa thành công bám vào thái tử... Vì thế vi thần có thể trở thành quan sát sứ, mà La Nghĩ trẻ tuổi, y thuật bình thường cũng có thể trở thành ngự y, còn đặc biệt thăm khám cho thái hậu."
Đột nhiên nghe đến hai chữ thái hậu, Hoài Vương có chút thất thần, sau đó hắn nói: "Ăn nói vớ vẩn... Sao thái tử có thể làm ra chuyện hồ đồ như vậy?! Huống hồ, theo lời ngươi nói, sau đó thái tử phái hai vị tướng quân Phó Vĩ Chí và Tôn Dương Đức đi, ngươi vốn phải để bọn họ thắng! Nhưng bọn họ đã chết, còn chết kỳ lạ như vậy... Có lẽ ngày đó, ngươi cũng dùng cách này để lừa Phó Vĩ Chí và Tôn Dương Đức đến, sau đó ra tay sát hại."
Không ngờ Tưởng Khâm lập tức thừa nhận: "Không sai, đúng là như vậy. Nhưng vi thần quả thực có nỗi khổ! Nếu không phải gia muội phát hiện ra hoàng hậu và thái phó thái tử tư thông, sợ hãi tìm cách nói lại cho ta, đồng thời bỏ trốn đi tìm ta ngay trong đêm, vi thần cũng sẽ không dám tạo phản... Nhưng lúc đó vi thần đã đoán được, nếu vi thần giúp Phó tướng quân và Tôn phó tướng thắng trận, bước tiếp theo bọn họ nhất định sẽ trừ khử ta, sau đó lấy danh nghĩa ta để trừ khử muội muội ta...! Vi thần chỉ có thể đưa ra hạ sách này, cược một lần ngài sẽ đến! Vi thần chưa từng muốn phản bội quốc gia!
Đến Hoài Vương cũng không khỏi khẽ mở to mắt.
Hắn nói: "Hoàng hậu và thái phó?!"
Tưởng Khâm cắn răng, gật đầu.
Hoài Vương nhìn hắn ta: "Cho dù như vậy... Ngươi cũng đã, sai lầm nối tiếp sai lầm."
...
Ngu Bất Tô loanh quanh bên ngoài vài vòng, thấy mấy thân binh của Hoài Vương đều vô cảm đứng bên ngoài phòng, lập tức cảm thấy có chút vô vị. Hắn ta xích đến gần một người, quỷ quái hỏi: "Ngươi không lo lắng cho vương gia à?"
"Võ lực vương gia cao cường, không lo." Thân binh đó đáp.
Ngu Bất Tô bĩu môi: "Cũng phải."
Hắn ta vừa không thể ra vừa không thể vào, chỉ có thể đi loanh quanh bên ngoài, vô cùng nhàm chán. Cuối cùng không biết qua bao lâu, cửa phòng mở ra, Hoài Vương bình an vô sự đứng đó, đằng sau là Tưởng Khâm đang cúi thấp đầu.
Hoài Vương nói: "Ngu Bất Tô, ngươi vào đây."
Ngu Bất Tô mơ màng đáp một tiếng, bước vào. Hoài Vương bảo hắn ta ngồi, sau đó Tưởng Khâm đặt bút và mực đến trước mặt hắn ta.
Ngu Bất Tô: "Vương gia, đây là làm gì? Muốn vi thần viết chữ sao? Viết cái gì..."
Hoài Vương: "Viết, một lần huyện Trạch, Triệu Hoà tất thắng."
Ngu Bất Tô lập tức biến sắc, vội vàng xua tay: "Vương gia à, loại chuyện tổn hại danh dự này vi thần không làm đâu! Rõ ràng, rõ ràng vi thần đã tính ra là người thắng mà!"
Hoài Vương nhíu mày: "Bảo ngươi viết thì cứ viết. Để Triệu Hoà xem."
Ngu Bất Tô ngẩn ra, hơi ý thức được Hoài Vương muốn làm gì, chỉ đành cầm bút chấm mực, bắt đầu viết chữ.
Loại văn báo trước này bắt buộc phải viết đủ mơ hồ, vì thế Ngu Bất Tô bắt đầu với một đống lộn xộn: Có thuỷ viết trạch, gọi là nhuận trạch. Nơi huyện Trạch này, sông ngòi trù phú, ban phát khắp nơi, gọi là huyện Trạch.
Kết quả mới viết phần đầu, Hoài Vương đột nhiên nói: "Đợi chút."
Ngu Bất Tô và Tưởng Khâm đồng thời ngẩng đầu nhìn Hoài Vương, chỉ thấy sắc mặt Hoài Vương vô cùng khó coi nhìn chằm chằm tờ giấy, sau đó nói: "... Tưởng Khâm, ngươi ra ngoài trước."
Tưởng Khâm khó hiểu, nhưng giờ hắn ta là người có tội, chỉ đành đáp lại rồi bước ra ngoài. Ngu Bất Tô thấy Hoài Vương có chút kỳ lạ, lo lắng nói: "Vương gia... sao thế?"
Hoài Vương vươn tay, ngón tay thon dài đẹp đẽ chỉ vào chữ "Bái" (沛),một lúc lâu sau mới nói: "Viết lại chữ này cho bổn vương xem."
Ngu Bất Tô có chút nghi hoặc viết lại.
Chữ "Bái" của hắn ta quả thực hơi khác người khác viết. Bên phải chữ "Bái", hắn ta thường lười viết nét trên cùng, đuôi chữ bên dưới lại thích kéo thêm một chút, ba nét bên trái cũng thích viết liền, nhìn hơi kỳ lạ. Ngu Bất Tô nói: "Vương gia chê chữ này viết không đẹp sao? Thần..."
"Tuế nguyệt trường thệ, miễn tắc bái chi. Ti nhân khứ nhật, nguyệt thượng Tây lâu." Hoài Vương lạnh giọng nói: "Viết câu này cho bổn vương xem."
Ngu Bất Tô sững sờ, cả người cứng ngắc.
Hoài Vương nói: "Viết đi, sao thế?"
Ngu Bất Tô nuốt một ngụm nước miếng, run rẩy nhìn Hoài Vương: "Vi thần, vi thần..."
"Viết." Vẻ mặt Hoài Vương vô cảm, giọng nói bình tĩnh không chút dao động, nhưng Ngu Bất Tô đã bị doạ cho sắp không cầm nổi bút nữa.
Hết cách, hắn ta chỉ đành cắn răng viết ra câu đó.
Cho dù hắn ta cố gắng thay đổi nét chữ, nhưng bút tích và thói quen vốn có chung quy không giống. Hoài Vương chỉ nhìn một lần đã biết Ngu Bất Tô chính là người viết chữ lên thỏi vàng!
Hoài Vương nói: "Sau khi vương phi trưởng thành, không phải ngươi gặp lại nàng lần đầu ở Hoài vương phủ sao?! Vậy thỏi vàng là chuyện gì?! Bổn vương từng suy đoán rất nhiều người, nghĩ xem là ai đưa thỏi vàng đó cho vương phi, nào ngờ... là Ngu đại nhân ngươi."
Ngu Bất Tô mếu máo: "Vương gia..."
"Thế nên 'ti nhân khứ nhật' đó, quả thực ám chỉ ngày giỗ của Bùi Tắc?" Hoài Vương siết chặt tay: "Bổn vương hỏi ngươi thêm lần nữa, Tả Xu Tĩnh rốt cuộc có phải thái hậu không?"
Ngu Bất Tô gật đầu như giã tỏi: "Phải phải phải, vương gia, vương phi quả thực chính là thái hậu! Thái hậu đã chết trước khi người và Tả Xu Tĩnh thành thân mấy ngày, sau đó tỉnh lại liền phát hiện ra bản thân trở thành Tả Xu Tĩnh rồi được gả cho vương gia người!"
Hoài Vương nhìn hắn ta, khoé mắt như sắp nứt, rất nhiều ký ức lúc trước ùa về...
"Huynh văn võ song toàn, công cao cái thế, dù thế nào ta cũng nên giúp huynh chứ không phải giúp Độc Cô Hận kia."
"Đêm nay thần thiếp thấy ánh sao sáng chói..."
"Vương gia có tin vào mượn xác hoàn hồn không."
"Nếu thái hậu ở bên dưới có biết, nhất định sẽ không yên lòng...!"
"Vương gia, ta chính là thái hậu."
...
Một lúc lâu sau, hắn mới miễn cưỡng bình tĩnh lại được, chỉ thấy trong lòng dâng trào ngàn vạn cảm xúc: "Ngươi biết từ lúc nào, tại sao phải lừa bổn vương?!"
Ngu Bất Tô rất oan uổng: "Ban đầu vi thần tính ra nên biết, đêm đó dùng thỏi vàng hẹn gặp thái hậu cũng chỉ muốn xác nhận lại thôi. Còn về phần tại sao phải lừa người... Vương gia, vi thần muốn nói chân tướng cho người từ lâu rồi, người quên rồi sao, là vương phi điện hạ xông vào ngắt lời ta, nói mượn xác hoàn hồn gì đó chỉ là nói bừa, là tự nàng ấy không muốn người biết đó chứ!"
Mặc dù Hoài Vương đã mơ hồ cảm nhận được, nhưng vẫn cảm thấy không thể tin nổi: "Tại sao?"
Ngu Bất Tô tưởng bản thân nói ra chân tướng là phải rơi đầu, nhưng nhìn biểu cảm của Hoài Vương, nếu hắn ta không nói thì vẫn phải rơi đầu, vì thế cắn răng, nhắm tịt mắt nói: "Vì thái hậu biết người thích nàng ấy, nàng ấy cảm thấy rất hoảng loạn và sợ hãi, thế nên không cho vi thần nói với vương gia... Suy cho cùng, nàng ấy không hề thích người, cũng không ngờ người sẽ thích nàng ấy..."
Suy cho cùng, nàng ấy không hề thích người, cũng không ngờ người sẽ thích nàng ấy.
Hoài Vương đột nhiên nhớ đến trong số ngàn vạn ký ức tràn ra, bản thân đã quên nhớ lại, Tả Xu Tĩnh từng cảm thán một câu...
"Hoài Vương một lòng hiếu thuận với thái hậu, đúng là khiến người khác cảm động không thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]