Nhìn thấy Lê Thời Huy, vẻ mặt Tưởng Nhuỵ lập tức sụp đổ, nhưng Lê Thời Huy lại rất bình tĩnh, nói: "A Nhuỵ."
Vì Lê Văn đang ở đây, Tưởng Nhuỵ không tiện tức giận, chỉ nghiến răng không nói chuyện. Lê Văn nghi hoặc nói: "A nương, sao người không để ý đến cha?"
Lê Thời Huy nói: "A Văn, con ra ngoài trước đi. Cha có chuyện muốn nói với nương, con ở đây nghe không tốt."
Lê Văn chớp chớp mắt: "Được ạ, nhưng hai người không được nói quá lâu đâu!"
Lê Thời Huy mỉm cười, vú nương của Lê Văn bước vào từ bên ngoài, đưa Lê Văn đi. Cổng đóng lại, Lê Thời Huy nói: "A Nhuỵ, nàng đã chạy đi đâu thế, ba tháng trôi qua, ta rất lo lắng cho nàng có biết không?"
"Ngươi còn có mặt mũi hỏi ta?!" Tưởng Nhuỵ nhìn ông ta là thấy ghê tởm: "Ngươi biết hết rồi đúng không, cũng biết ta đã phát hiện ra, hà tất phải giả bộ?!"
Lê Thời Huy thở dài: "A Nhuỵ, có phải nàng hiểu lầm gì rồi không?"
"Hiểu lầm?! Ha, vết cào trên lưng ngươi, ngoại trừ do hoàng hậu cào thì còn có thể là ai?!" Tưởng Nhuỵ đứng dậy, lớn tiếng nói: "Lê Thời Huy, ta nói cho ngươi biết, mặc dù ta quả thực rất thương A Văn, nhưng ta cũng sẽ không bị mấy lời ngọt ngào của kẻ phụ bạc như ngươi lừa đâu!"
Lê Thời Huy chấn kinh nói: "Ta và hoàng hậu!? Trời ơi, A Nhuỵ, rốt cuộc nàng đang nghĩ gì thế? Vết cào mà nàng nói lẽ nào là vết do ta dùng gậy gãi lưng? Ta và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-duong-tac-mo/2623503/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.