Hoài Vương vốn đang ở trong trạng thái "Tốt quá rồi A Tĩnh không sao vẫn còn sống sót chạy nhảy nàng ấy không sao ta rất nhẹ nhõm" cũng hơi sững người.
Tả Xu Tĩnh từ từ đẩy Hoài Vương ra, nhìn vào mắt hắn: "Vương gia?"
Một tay nàng vẫn đang che mắt trái, mắt phải lộ ra ngoài rõ ràng rất trong suốt chăm chú.
Hoài Vương chỉ sững người trong thoáng chốc, rất nhanh đã bình tĩnh lại: "Cái gì?"
Tả Xu Tĩnh nói: "Cái gì mà cái gì... Vương gia, vừa rồi người nói sợ ta 'lại' chết ở điện Thanh Tịnh! Tại sao người lại dùng từ 'lại'?!"
Tả Xu Tĩnh nhìn chằm chằm Hoài Vương, đợi hắn thành thật giải thích, nhưng Hoài Vương lại nghiêng đầu nói: "Từ này làm sao? Dù sao ban đầu thái hậu cũng chết ở điện Thanh Tịnh, ta không muốn nữ tử thứ hai ta thích cũng chết ở đây."
Tả Xu Tĩnh nói: "Vương gia, người không ý thức được cách giải thích của mình rất cứng nhắc sao..."
Hoài Vương yên lặng giây lát, nói: "Sắp Tuất Chính rồi, rời cung về phủ trước đã."
Tả Xu Tĩnh: "..."
Bàn tay Hoài Vương rất tự nhiên dắt tay Tả Xu Tĩnh, Tả Xu Tĩnh muốn gạt ra nhưng không gạt được, chỉ đành kệ hắn.
Hoài Vương cứ như vậy kéo Tả Xu Tĩnh lên xe ngựa. Vì phải rời cung trước Tuất Chính, xe ngựa thẳng tiến, Tả Xu Tĩnh ngồi trong xe, trầm mặt yên lặng. Một lúc sau Hoài Vương nói: "A Tĩnh, ta..."
"Vương gia, trước tiên người vẫn là đừng nói chuyện." Tả Xu Tĩnh ngắt lời hắn:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-duong-tac-mo/2623501/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.