"Lê Thời Huy, theo lời ngươi nói, ngươi đã thừa nhận chuyện thông đồng với Tưởng Khâm, chiếm đoạt ba châu Chu Châu, Uy Châu, Ích Châu cho Triệu Hoà?" Chu Tuấn Hựu cao giọng nói.
Hoài Vương ngồi ở chính giữa, sắc mặt âm trầm.
Mặc dù Hoài Vương là chủ thẩm, nhưng những lúc cần lớn tiếng chất vấn thì do Chu Tuấn Hựu làm sẽ tốt hơn. Hoài Vương chủ yếu phụ trách doạ Lê Thời Huy vào lúc mấu chốt, trước mắt, hiển nhiên vẫn chưa đến lúc đó.
Đầu tiên là lần lượt thẩm vấn Tưởng Khâm, Tưởng Nhuỵ, đều là qua loa cho xong, lời nói đã được soạn sẵn, còn thẩm vấn Lê Thời Huy mới là chủ yếu.
Nghe nói vào đêm hôm trước, lúc bị bắt Lê Thời Huy đã rất hoảng loạn, luôn miệng kêu muốn gặp hoàng thượng và thái tử, sau đó dần an phận lại, hôm nay bị thẩm vấn liền trực tiếp nhận hết mọi tội danh.
Lê Thời Huy quỳ trên đất, mặc áo phạm nhân, hai tay bị xích. Đầu tóc ông ta rối bù, nhưng vẫn vô cùng kiêu ngạo: "Bẩm đại nhân, phải!"
Chu Tuấn Hựu khó chịu nói: "Ồ? Nhưng ngươi là thái phó thái tử, quyền cao chức trọng. Dùng Tưởng Nhuỵ làm mồi nhử ép Tưởng Khâm giúp Triệu Hoà đoạt ba châu, rốt cuộc là có mưu đồ gì?! Thánh tượng không bạc đãi ngươi, vậy mà ngươi một lòng muốn phản quốc!"
Lê Thời Huy lập tức nói: "Ta một lòng vì Đại Mẫn, sống là dân Đại Mẫn, chết là ma Đại Mẫn, không hề có ý phản quốc. Mong đại nhân đừng ngậm máu phun người!"
"Ngậm máu phun người cũng là từ cho ngươi dùng?!" Chu Tuấn Hựu nheo mắt, hoàn toàn không giống dáng vẻ dễ nói chuyện thường ngày: "Ngươi nhận tội danh của mình, nhưng lại không nhận bản thân muốn phản quốc, vậy bổn quan hỏi ngươi, rốt cuộc là vì ai mà ngươi dám to gan như vậy?!"
Chu Tuấn Hựu đương nhiên hy vọng ông ta nói ra thái tử, nhưng Lê Thời Huy lại nói: "Chuyện này, ta cũng là bên bị hại! Trước hết, ban đầu ta không hề bắt ép Tưởng Nhuỵ, là Tưởng Nhuỵ cùng thương lượng với ta."
Chu Tuấn Hựu không chút khách khí ngắt lời ông ta: "Khi Cấm Vệ Quân đến phủ ngươi lục soát, Tưởng phu nhân đang bị trói trong phòng. Nếu đây vẫn không phải bắt ép, bổn quan quả thực không biết bắt ép là gì! Bây giờ dưới chân thiên tử, trong Đại Lý Tự, ngươi vẫn muốn dối trá sao!?"
Lê Thời Huy quên mất chuyện Tưởng Nhuỵ bị bản thân trói, chỉ đành nói: "Tóm lại... Tưởng Khâm không hoàn toàn bị uy hiếp! Bản thân hắn cũng rất tình nguyện giúp đỡ Triệu Hoà, vì hắn biết Triệu Hoà nhất quyết muốn tạo phản, không bằng đánh vào nội bộ, cuối cùng trực tiếp tóm gọn một mẻ dư nghiệt Triệu gia! Nhưng không ngờ giữa đường Tưởng Khâm lại đổi ý, giết Phó tướng quân và Tôn phó tướng, sau đó, có lẽ thấy Hoài Vương điện hạ quá anh dũng, thế lực của Triệu tặc mất dần, hắn mới quyết định lật mặt, đổ hết tội danh lên đầu ta!"
Ông ta nói như vậy ngược lại có thể hiểu được. Chu Tuấn Hựu nhíu mày, Hoài Vương đột nhiên nói: "Ồ? Nhưng ban đầu bổn vương không biết những chuyện này, dễ dàng bị Tưởng Khâm lừa. Hắn vốn có cơ hội lấy mạng ta, nếu đúng như lời ngươi nói, hắn vốn không nên như vậy."
Lê Thời Huy không ngờ Hoài Vương sẽ nói như vậy, nhất thời ngẩn người, một lúc lâu sau mới chần chừ nói: "Có lẽ hắn từng có sát ý với vương gia, nhưng phát hiện ra võ công của mình không bằng vương gia..."
Hoài Vương: "Nếu muốn phục kích, dễ như trở bàn tay."
Lê Thời Huy không biết nên nói gì nữa, chỉ đành đánh liều: "Tóm lại, Tưởng Khâm mới là phản tặc, vi thần không phải!"
Chu Tuấn Hựu nhíu mày, định truyền Tưởng Khâm vào cho hai người đối chất, nhưng Hoài Vương nói: "Hôm nay đến đây đã."
Mặc dù không hiểu, Chu Tuấn Hựu vẫn cho người làm theo. Lê Thời Huy hiển nhiên cũng không ngờ chuyện này giải quyết dễ dàng như vậy, hoang mang bị giải xuống. Chu Tuấn Hựu xoay người: "Vương gia...?"
Hắn bước về phía đại lao, nhìn Lê Thời Huy bị cai ngục trói chân tay lại rồi giam trong ngục. Cai ngục thấy hắn tới liền hiểu ý lui xuống. Trong ngục trống không, chỉ còn lại Hoài Vương và Lê Thời Huy.
Lê Thời Huy nhìn Hoài Vương với vẻ cảnh giác, không biết hắn tới một mình là muốn làm gì.
Nhưng Hoài Vương lại đột nhiên thở dài.
Lê Thời Huy hoang mang nhìn Hoài Vương: "Sao vương gia lại thở dài."
"Bổn vương đột nhiên nhớ đến hoàng hậu, nên mới thở dài." Hoài Vương nhìn ông ta, không nhanh không chậm nói: "Đêm trước không biết tại sao hoàng hậu đột nhiên hôn mê, bệnh nặng không tỉnh."
Lê Thời Huy sững người, sau đó tỏ vẻ không tin: "Vương gia nói đùa rồi, hoàng hậu nương nương luôn rất khoẻ mạnh, sao đột nhiên lại bệnh nặng."
"Bổn vương cũng rất kinh ngạc." Hoài Vương chắp tay sau lưng, vẻ mặt chân thành: "Có điều hoàng hậu nương nương ngất trong điện Thanh Tịnh, còn luôn miệng nói bản thân gặp ma. Thái y nói tâm trạng hoàng hậu nương nương dao động quá lớn, hình như chịu kích thích không nhỏ nên mới như vậy."
Lần này Lê Thời Huy không thể không tin nữa, sắc mặt ông ta khẽ đổi: "Sao vương gia lại đột nhiên đến nói chuyện này?"
Hoài Vương nhìn ông ta, để lộ ý cười có chút chế giễu: "Bổn vương chỉ nghĩ, thái phó bị giam vào ngục, thiết nghĩ sẽ không quan tâm thê tử, cũng không quan tâm nhi tử. E rằng người duy nhất mà thái phó nhớ mong, chỉ có hoàng hậu nương nương."
Lê Thời Huy nghiến răng nói: "Độc phụ Tưởng Nhuỵ đã nói bậy bạ gì thế?! Nàng ta chỉ nói linh tinh! Ta và hoàng hậu trong sạch!"
Hoài Vương rất kinh ngạc nói: "Ngươi đang nói gì thế? Chuyện này có liên quan gì đến Tưởng Nhuỵ? Tưởng phu nhân không nói gì cả. Ý của bổn vương là... trước mắt chỉ có hoàng hậu và thái tử có thể nói giúp ngươi trước mặt hoàng thượng, thế nên trong lòng thái phó nhớ mong bọn họ, không phải sao?"
Lê Thời Huy ý thức được bản thân đã bị Hoài Vương lừa, trầm mặt không đáp. Hoài Vương cười lạnh vài tiếng, Lê Thời Huy thẹn quá hoá giận: "Vương gia âm dương quái khí như vậy, rốt cuộc muốn nói điều gì?!"
"Bổn vương muốn nói điều gì, e rằng trong lòng ngươi rất rõ ràng." Hoài Vương tiến lên hai bước, không chút biểu cảm nhìn ông ta: "Lê đại nhân, bây giờ trước mắt ngươi có hai cánh cửa, một sống một chết, xem ngươi muốn mở cánh cửa nào thôi."
Lê Thời Huy ngẩn người giây lát, hiểu ra ý của Hoài Vương. Hoài Vương quả nhiên đã biết chuyện giữa ông ta và hoàng hậu, muốn ông ta thừa nhận chuyện này, triệt để công kích hoàng hậu và thái tử!
Lê Thời Huy ngẩng đầu cười lớn, sau đó đột nhiên nhìn về phía Hoài Vương: "Vương gia, người cũng từng nói, hoàng hậu và thái tử là đường sống duy nhất của vi thần lúc này. Vi thần dù có ngu ngốc đến đâu cũng sẽ không tự tay cắt đứt con đường sống này!"
"Ngươi cho rằng, hoàng huynh và hoàng hậu nương nương sẽ cứu ngươi?" Hoài Vương cảm thấy buồn cười.
Lê Thời Huy nói: "Không sai! Hiện giờ vi thần bị kẻ gian hãm hại, nhưng vi thần tin hoàng hậu và thái tử tuyệt đối sẽ không để mặc vi thần bị kẻ gian vu khống! Sẽ có một ngày trả lại sự trong sạch cho vi thần! Cũng vì vậy, vi thần tuyệt đối sẽ không ngậm máu phun người, nói lời bất lợi cho hoàng hậu và thái tử!"
Trong lòng Lê Thời Huy, ông ta, hoàng hậu và thái tử đều là người cùng một thuyền. Mặc dù bây giờ ông ta có chút nghi ngờ với hoàng hậu và thái tử, nhưng ông ta tuyệt đối không thể giúp Hoài Vương hãm hại hoàng hậu và thái tử. Chuyện khác không nói, chỉ cần ông ta thừa nhận tư thông với hoàng hậu, hoàng hậu chết chắc, mà ông ta cũng chết chắc! Sao hoàng thượng có thể tha chết cho một nam nhân có tư tình với hoàng hậu?!
Hoài Vương: "Lê đại nhân, lời này sai rồi. Chỉ là làm chứng thôi, rất đơn giản. Rõ ràng ngươi biết chuyện giữa hoàng hậu và La Nghĩa, tại sao không chịu thừa nhận chứ?"
Lê Thời Huy ngẩn ra, nhìn về phía Hoài Vương, thấy vẻ mặt hắn rất bình tĩnh, đôi mắt đen tản ra ánh sáng lạnh lẽo.
Hoàng hậu... và La Nghĩa?!
Ông ta ngây ra, một lúc lâu sau mới nói: "Cái gì...? Hoàng hậu và La Nghĩa?!"
"Hoàng hậu tư thông với La Nghĩa, người biết chuyện này không nhiều." Hoài Vương đứng thẳng người, lạnh lùng nói: "Thậm chí thái hậu cũng bị giết vì chuyện này, không phải sao? Loại thuốc sát hại thái hậu là do La Nghĩa điều chế, Lưu Ly bên cạnh thái hậu cũng chết vì nguyên nhân này. Không phải sao?"
Lê Thời Huy càng kinh ngạc. Ông ta nhìn Hoài Vương, không hiểu Hoài Vương đang cố ý nhắc ông ta đổ chuyện này cho La Nghĩa, hay là... Hoài Vương thực sự không biết chuyện giữa ông ta và hoàng hậu, cho rằng hoàng hậu đang tư thông với La Nghĩa?
Nhưng, bất luận là thế nào, ông ta cũng tuyệt đối không đồng ý giúp Hoài Vương!
Vì thế Lê Thời Huy nói: "Vương gia có lẽ hiểu lầm rồi. Mặc dù là ngự y trong cung nhưng La Nghĩa rất trong sạch, tuân thủ bổn phận. Hoàng hậu còn là mẫu nghi thiên hạ, đoan trang đúng mực, sao hai người có thể có tư tình chứ?"
Thấy ông ta nói vậy, Hoài Vương không nói gì nữa, nhếch khoé miệng rời khỏi đại lao. Sau khi hắn đi, Lê Thời Huy thở dốc lấy tay lau trán, phát hiện bản thân đã đổ mồ hôi lạnh từ lâu.
...
Bên này, Hoài Vương vừa rời khỏi đại lao thì Ngu Bất Tô cũng tới, Chu Tuấn Hựu đang ở sảnh ngoài, thấy Ngu Bất Tô lắc lư đi tới liền khẽ nhướng mày.
Ngu Bất Tô nói: "Í, Chu đại nhân, ngươi vẫn chưa đi à, tốt quá tốt quá."
Chu Tuấn Hựu nghe vậy, không khỏi nhíu mày: "Ngu đại nhân đột nhiên tới Đại Lý Tự là có chuyện gì?"
Ngu Bất Tô xích lại gần, ngả ngớn dựa vào bàn, nghi hoặc nói: "Hai ngày trước sao ngươi lại rời đi, làm bổn quan chỉ đành đến Tuý Tiên Lâu một mình, tựa vào lan can uống rượu một mình, cô đơn lắm đó!"
Chu Tuấn Hựu hít sâu một hơi: "Ngu đại nhân rốt cuộc có chuyện gì?"
Ngu Bất Tô gãi gãi đầu: "Ồ, là thế này, hôm nay vương phi điện hạ sai người đến phủ ta, bảo ta tới Đại Lý Tự tìm Tưởng Khâm, nói rằng muốn hỏi Tưởng Khâm về tướng mạo của một người, sau đó vẽ theo miêu tả của hắn."
Chu Tuấn Hựu khó hiểu: "Trong Đại Lý Tự sẽ có người làm chuyện này, sao vương phi điện hạ lại sai ngài tới?"
Ngu Bất Tô rất đắc ý: "Chuyện này Chu đại nhân không biết nhỉ? Từ nhỏ bổn quan đã học vẽ bùa, thuận tiện học vẽ cả người và phong cảnh, nào ngờ thiên tư quá cao, vừa học liền có tài hoa chấn động thế gian, vẽ cái gì giống cái đó, chậc chậc chậc..."
Chu Tuấn Hựu cạn lời.
Hoài Vương vừa hay quay về từ chỗ đại lao, thấy Ngu Bất Tô cũng hơi nghi hoặc. Ngu Bất Tô kể lại lời dặn của Tả Xu Tĩnh, trong lòng Hoài Vương mơ hồ hiểu nàng có ý gì, nói: "Có phải nàng ấy yêu cầu vẽ tướng mạo của người trung gian giúp Tưởng Khâm và thái phó liên lạc không?"
Ngu Bất Tô nhất thời kinh ngạc, lập tức tâng bốc: "Đúng vậy đúng vậy, oa, vương gia đúng là lợi hại, vừa đoán đã đúng! Quả nhiên là phu thê đồng lòng, tâm linh tương thông nha!"
Chu Tuấn Hựu cảm thấy mấy lời nịnh hót của Ngu Bất Tô ngày càng khó hiểu, nhưng vừa nhìn sang Hoài Vương lại thấy khoé miệng Hoài Vương khẽ cong lên, còn... còn có bộ dạng hưởng thụ thật kìa!
Chu Tuấn Hựu càng cạn lời, chỉ có thể nói: "Nếu đã như vậy, Ngu đại nhân theo ta đi."
Hoài Vương: "Bổn vương cũng đi. Lát nữa ngươi nhớ vẽ hai bản, một bản giữ ở Đại Lý Tự, một bản bổn vương mang đi."
Ngu Bất Tô đồng ý, Chu Tuấn Hựu cho hạ nhân chuẩn bị dụng cụ rồi đến ngục gặp Tưởng Khâm. Có sự chăm sóc của Chu Tuấn Hựu, Tưởng Khâm ở trong ngục sống không tệ. Thấy bọn họ tới, nghe lý do tới của Ngu Bất Tô, Tưởng Khâm nhíu mày suy nghĩ giây lát: "Thân hình người đó cao lớn, vẻ mặt hung dữ, ta mơ hồ vẫn nhớ được tướng mạo của hắn."
Ngu Bất Tô vuốt phẳng tờ giấy: "Vậy nhờ Tưởng đại nhân miêu tả kỹ hơn một chút."
Tưởng Khâm tả lại, Ngu Bất Tô vẽ theo, đợi khi vẽ xong đã là chuyện của nửa canh giờ sau. Ngu Bất Tô đưa bức vẽ cho Tưởng Khâm, Tưởng Khâm lại nói vài điểm khác biệt, Ngu Bất Tô sửa, cuối cùng Tưởng Khâm gật đầu: "Đại khái là vậy."
Ngu Bất Tô nói: "Được, vậy bức vẽ này để lưu, ta vẽ thêm một bức khác cho vương gia mang về phủ."
Nhưng Hoài Vương nói: "Không cần, đưa bức vẽ này cho ta, bức còn lại lưu trong Đại Lý Tự."
Ngu Bất Tô không hiểu, nhưng cũng chỉ có thể làm theo. Hoài Vương cầm bức vẽ đó về phủ, lúc quay về đã hơi muộn. Tả Xu Tĩnh đang ngồi trên sập gật gù đọc sách, Hoài Vương mang bức vẽ đó về phòng, Tả Xu Tĩnh thấy hắn quay về liền ngẩng đầu lên, trước tiên là vô thức lộ vẻ vui mừng, sau đó như thể phản ứng lại, bức bối cúi đầu.
Hoài Vương buồn cười bước qua, không đưa bức vẽ cho nàng: "Sao thế?"
Tả Xu Tĩnh nhỏ giọng nói: "Ăn xong rồi chạy, vương gia đúng là phóng khoáng..."
Mặc dù giọng nói rất nhỏ, Hoài Vương vẫn nghe rất rõ. Hắn dở khóc dở cười: "Cái gì mà ăn xong rồi chạy?"
Tả Xu Tĩnh đặt sách xuống, liếc hắn một cái, không lên tiếng.
Hoài Vương vươn tay khẽ ôm lấy nàng: "Cảm thấy không thoải mái sao?"
Giọng nói của hắn rất dịu dàng, nhưng câu hỏi lại khiến Tả Xu Tĩnh thấy hơi kỳ quặc. Tả Xu Tĩnh khẽ ho một tiếng: "Không có."
Hoài Vương dịu giọng: "Sáng nay ta đã cố ý nói với nàng chuyện ta phải đến Đại Lý Tự, nàng không chịu dậy..."
Tả Xu Tĩnh có chút không thoải mái. Mặc dù ban đầu đúng là hơi không vui, nhưng bây giờ khi Hoài Vương thực sự dỗ nàng thì nàng lại thấy không thoải mái: "Được rồi, ta chỉ tuỳ tiện nói vậy thôi..."
Tả Xu Tĩnh nhìn bức vẽ đó, hai mắt lấp lánh, nhưng không nói lời nào.
Hoài Vương khẽ nói: "Nàng nghi ngờ kẻ này là thích khách?"
Tả Xu Tĩnh cười: "Vương gia thông minh như vậy, đương nhiên cũng nghĩ tới rồi."
"Không phải, ban đầu ta quả thực không nghĩ đến." Hoài Vương lắc đầu: "Lúc Ngu Bất Tô đến ta mới nhớ ra."
Tả Xu Tĩnh hài lòng: "Xem ra ta thông minh hơn vương gia một chút?"
Hoài Vương gật đầu: "Ừm."
Tả Xu Tĩnh nhìn bộ dạng hoàn toàn không quan tâm nguyên tắc của hắn, có chút buồn cười: "Thực ra ta cũng chỉ đoán thôi. Theo như thái tử phi nói, ta cảm thấy kẻ đó trực tiếp xông về phía nàng ta, mà nàng ta lại cảm thấy quen mắt... Chàng còn nói trên người kẻ đó có lệnh bài Triệu tặc, nên manh mối về kẻ này có vài thứ, một là thái tử phi từng gặp hắn, vì thế chắc chắn kẻ này từng bị Tả Xu Nhàn vô ý bắt gặp trong lúc liên lạc ngầm với thái tử. Ngoài ra hắn còn biết thủ đoạn của thái tử và Tưởng Khâm, là tâm phúc trong tâm phúc của thái tử, bằng không thái tử sẽ không cho hắn biết nhiều như vậy, giữ lại một mạng của hắn, cuối cùng thậm chí còn sai hắn hành thích thái tử phi, hoàn thành khổ nhục kế này."
"Ừm." Hoài Vương đương nhiên cũng hiểu, nhưng vẫn gật đầu: "Nàng tiếp đi."
"Kẻ này, ta nghĩ đi nghĩ lại, khả năng lớn nhất chính là người phụ trách truyền tin cho Tưởng Khâm và thái tử. Cả đường chiến loạn, kẻ này nhất định cũng phải có vài phần võ công, hơn nữa hắn còn có lệnh bài Triệu tặc, chắc chắn từng trực tiếp đến ba châu, sau đó Tưởng Khâm cho hắn lệnh bài để hắn thuận tiện hành sự." Tả Xu Tĩnh nói: "Ta nhớ hồi nhỏ Ngu Bất Tô vẽ chân dung rất giỏi nên mới bảo hắn vẽ. Ngày mai ta sẽ mang bức vẽ này vào cung cho Tả Xu Nhàn xem. Nếu Tả Xu Nhàn nói đây chính là thích khách..."
Hoài Vương ôm nàng: "Cho dù thái tử phi biết chuyện này, cũng có thể vẫn sẽ tha thứ cho thái tử."
Tả Xu Tĩnh ngẩn ra, sau đó khẳng định: "Chàng không thấy nàng ta khóc thương tâm đến thế nào đâu. Huống hồ, nhìn nhỏ thành to, vì bản thân mà thái tử có thể dễ dàng hi sinh một đứa bé... Thực ra, lúc đó thích khách kia ra tay không biết nặng nhẹ, thái tử phi mới miễn cưỡng nhặt lại được một mạng. Nếu nghiêm trọng hơn một chút thì bản thân thái tử phi cũng sẽ mất mạng. Nói cách khác, thái tử vốn không coi thái tử phi và con mình ra gì, hắn không hề sợ một nhà hai mạng. Chỉ cần cứu được bản thân, hắn có thể dễ dàng đẩy thái tử phi và đứa bé vào chỗ chết! Loại người này, ta không tin thái tử phi vẫn sẽ tha thứ."
Hoài Vương: "Hy vọng là vậy. Nhưng dù thế nào thì nàng cũng phải cẩn thận, nàng, tuyệt đối không được là người mở miệng xúi giục, bằng không cuối cùng lại khiến nàng ta hoài nghi, cho rằng nàng đang vu khống thái tử."
"Ta đương nhiên biết chuyện này." Tả Xu Tĩnh cười, nhìn nam tử trong bức vẽ kia, hơi xuất thần. Khuôn mặt của nam tử trong bức vẽ rất giống Tả Xu Nhàn miêu tả, lông mày sát vào nhau...
Tả Xu Tĩnh cất bức vẽ đi, quay đầu nhìn Hoài Vương: "Đúng rồi, chàng thẩm vấn Lê Thời Huy chuyện về hoàng hậu chưa?"
"Đương nhiên là rồi." Hoài Vương nhíu mày: "Hắn đương nhiên cũng không chịu đồng ý."
Tả Xu Tĩnh hừ lạnh một tiếng: "Chuyện giữa ông ta và hoàng hậu cuối cùng vẫn sẽ không giấu được, đúng là giãy chết. Nếu không phải chuyện này nghiêm trọng, hoàng thượng còn rất tin tưởng hoàng hậu, ta quả thực muốn chàng trực tiếp đến nói chuyện này trước mặt hoàng thượng... Đáng tiếc, hiện giờ những người biết chuyện này đều đã chết, chỉ còn chúng ta, cũng không có chứng cứ xác thực. Đúng là phiền phức."
Hoài Vương khẽ nói: "Giấy không gói được lửa, rồi sẽ bại lộ thôi."
Tả Xu Tĩnh bức bối nói: "Ban đầu khi thấy hoàng hậu và nam nhân khác tư thông, phản ứng đầu tiên của ta là phải giấu, giấu tất cả mọi người. Ta không muốn rước phiền phức. Nhưng hoàng hậu lại quá cẩn thận, quyết định giết ta. Nàng ta nhất định không đoán được hành vi đó lại dẫn đến những chuyện này..."
Hoài Vương đột nhiên nói: "Nói ra, ban đầu là hoàng hậu khuyên nàng ban hôn, đúng không?"
"Ừm." Tả Xu Tĩnh hơi ngượng ngùng: "Nàng ta quỳ trước mặt ta khóc lóc không ngừng. Ta bị nàng ta khóc cho đau đầu, nên đồng ý thử."
Hoài Vương cười nói: "Nói như vậy, hoàng hậu bảo nàng ban hôn cho Tả Xu Tĩnh với ta, sau đó giết nàng, dẫn đến việc nàng trở thành Tả Xu Tĩnh... Ừm, nàng ta đúng là bà mối của chúng ta."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]