Hoàng đồng học bình tĩnh nhìn học trưởng, cậu lần đầu tiên nhìn thấy người khác đánh nhau gần như vậy, hơn nữa người kia còn là học trưởng.
Là học trưởng luôn ôn nhu chiếu cố cậu.
Đàm Tử Dực cũng nhìn cậu, trước nay chưa từng biết căng thẳng, giờ lại không biết phải làm sao.
Hoàng đồng học đột nhiên đi tới, cầm lấy cây gậy kia từ trong tay anh, để qua một bên, lại trở về bên cạnh học trưởng, từ trong túi quần móc ra một túi giấy ăn.
Túi giấy ăn này là trước đó Đàm Tử Dục nhét vào túi quần cho cậu.
Hoàng đồng học giơ tay lau mồ hôi cho Đàm Tử Dực, nói: “Nhìn anh thật hung dữ ấy.”
Đàm Tử Dực nở nụ cười, nhìn cậu: “Vậy em có sợ không?”
Hoàng đồng học lau mồ hôi trán cho anh, nói: “Không sợ đâu ạ, anh luôn đối xử tốt với em lắm.”
Trong giây phút này, Đàm Tử Dực đột nhiên muốn ôm lấy nam sinh trước mắt này, nhẹ nhàng hôn cậu.
Đến bây giờ Đàm Tử Dực còn nhớ, hai năm trước sau khi mình bị thông báo phê bình, dáng vẻ người bạn nhỏ này chạy đến lớp đi tìm anh, hồi đó anh cũng là hỏi cậu có sợ hay không, đối phương sợ đến nỗi tránh cả anh.
Hai năm qua, người bạn nhỏ đã trưởng thành, cũng đã tin tưởng vào anh rồi.
“Nhưng vẫn phải nói xin lỗi em.” Đàm Tử Dực nói, “Anh vốn không muốn để cho em nhìn thấy anh như vậy.”
Hoàng đồng học không nói gì, kéo tay Đàm Tử Dực đi ra ngoài.
Đàm Tử Dực rất bất ngờ, bất ngờ đến nỗi không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dong-hoc/1310413/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.