Hoàng đồng học biết mình vô dụng, luôn cố gắng để người khác không xem thường mình là đồ bỏ đi,cậu nghĩ mình cũng đã quen rồi, nhưng khi học trưởng quan tâm cậu, trong nháy mắt liền không kiềm được nữa.
Rất khó chịu.
Nơi nào cũng khó chịu.
Hoàng đồng học kéo ống tay áo lau nước mắt, cảm giác mình rất mất mặt rất khó coi, bình thường đều không khóc, tại sao lại khóc trước mặt anh ấy thế này?
Học trưởng kéo cậu tiến vào KFC, để cậu ngồi xuống, cầm giấy ăn lau nước mắt cho cậu.
Hoàng đồng học theo bản năng né tránh, nói: “Học trưởng, em không sao.”
Học trưởng nở nụ cười: “Nhìn em xem có chỗ nào là không sao không?”
Học trưởng ngồi vào bên cạnh cậu, cậu lau nước mắt, học trưởng liền nhẹ nhàng vò tóc của cậu, an ủi cậu.
“Anh không nghĩ tới trong nhà của em là như thế này.”
Hoàng đồng học nghẹn ngào nói: “Khiến anh cười chê rồi.”
“Không có.” Học trưởng nói, “Đây không phải chuyện cười.”
Hoàng đồng học đỏ mắt, nhìn học trưởng, nước mắt chậm rãi dừng lại.
Cậu nói: “Em chỉ còn có hai năm rưỡi nữa là có thể lên đại học, chờ lên đại học em sẽ tự đi làm thêm, không cần dùng tiền trong nhà nữa.”
Học trưởng cho là cậu muốn đoạn tuyệt không quan hệ với người trong nhà nữa, không nghĩ tới Hoàng đồng học nói: “Đến lúc đó mẹ sẽ đối tốt với em hơn một chút.”
Đứa nhỏ ngốc nghếch.
Ngốc đến nỗi khiến người khác đau lòng.
“Ừ,” học trưởng nói, “Chăm chỉ học tập, thi đại học tốt.”
Học trưởng dùng sức mà vỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dong-hoc/1310388/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.