Dịch giả: Mink
- Sư huynh, trận mưa này đã được ba ngày rồi. Lúc nào mới dừng lại nhỉ?
Trong núi Phương Thốn, có một thiếu nữ đứng cạnh một gốc cây không có bất kỳ chiếc lá nào. Thân cây này rất lớn, có vô số nhánh cây, nhưng lại không có chiếc lá nào cả. Còn ở xung quanh, mọi cây cối đều rất xanh tốt.
Thiếu nữ đứng một mình. Cái cây không có lá kia lắc lư và có tiếng nói phát ra từ đó:
- Nếu trận mưa này dừng lại tức là có người đã chết.
- Ai chết cũng mặc kệ! Nếu mưa vẫn tiếp tục, cả người muội sẽ trở nên mốc meo mất. Thật chán ghét!
Thiếu nữ nói.
- Sư muội, phải tĩnh tâm. Chỉ có tĩnh tâm mới có thể tiến bộ không ngừng.
Lại có tiếng nói bình thản phát ra từ cái cây. Thiếu nữ gắt giọng:
- Sư huynh, huynh càng lúc càng giống khúc gỗ rồi. Thật không thú vị gì cả.
- Sư muội, không phải muội vẫn luôn yêu thích nhìn thấy ta biến thành cây hay sao?
Cái cây nói.
- Thế nhưng, sau khi huynh biến thành cây mấy năm nay, dù muội cù léc thế nào huynh cũng không cười. Dù muội trêu đùa thế nào huynh cũng không bị phá mà biến hóa gì cả. Thật sự là rất chán. Muội không để ý tới huynh nữa. Muội đi tìm sư phụ đây.
Thiếu nữ giậm chân rồi đột nhiên lao thẳng vào thân cây, nhưng không chỉ không có cảnh đầu sưng máu chảy, ngược lại thiếu nữ còn biến mất ngay khi vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2189478/quyen-3-chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.