Dịch giả: Mink
Trần Cảnh và Nhan Lạc Nương tiếp tục đi về phía trước. Ngay trước khi rời đi, cả hai người đã hỏi qua rắn lục. Nó nói rằng chỉ cần đi tiếp ba trăm dặm thì có thể nhìn thấy Huyết Hà.
Nhưng mà Trần Cảnh và Nhan Lạc Nương đã đi rất lâu nhưng vẫn chưa đến nơi đó. Bọn họ cẩn thận cảm thụ bước chân của chính mình nhưng không có điều gì bất thường. Ngoài ra, Trần Cảnh đã không còn cảm thấy vài loại bản nguyên trong thành Chuyển Luân nữa.
Đột nhiên, Trần Cảnh dừng lại, nhìn âm vụ mờ ảo xung quanh, nói:
- Chúng ta đi lâu như vậy, vẫn luôn bình an vô sự, cuối cùng chuyện cũng đã tới rồi.
- Là cái gì.
Quảng Hàn kiếm đã xuất hiện ở trên tay của Nhan Lạc Nương.
Năm đó, sư phụ của nàng đã chết ở nơi này. Nhan Lạc Nương thậm chí còn không biết thứ gì đã giết chết người.
Du hồn lảng vảng ở bốn phía, thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc nức nở, nghẹn ngào cùng với tiếng cười lạnh lẽo. Bọn họ cũng không thèm để ý đến chúng nó bởi vì cả hai chỉ coi đây giống như tiếng kêu của côn trùng ở trong bụi cỏ.
Đột nhiên Trần Cảnh ngẩng đầu nhìn hư không, nói lớn:
- Chúng ta đi ngang qua nơi này, chỉ là khách qua đường, cũng không mạo phạm các hạ. Vì sao lại vây khốn chúng ta?
Hắn vừa nói xong, trong không trung lập tức vang lên tiếng cười lạnh cực kì quỷ dị, khiến người nghe không biết là tiếng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2189413/quyen-3-chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.