Dịch giả: †Ares†
Tại lúc trời đất diễn hóa, những pháp bảo theo trời đất hình thành gọi là linh bảo tiên thiên. Trong đó đại đa số linh bảo tiên thiên đều ẩn chứa hoặc nhiều hoặc ít một chút tiên thiên đại đạo. Người có được linh bảo tiên thiên có thể lĩnh ngộ đại đạo trong đó, do đó pháp lực cảnh giới đều tăng nhanh. Có những pháp bảo lại tới khi trời đất đã có vạn vật sinh linh vẫn chưa thành hình, sau được người tu hành luyện thành pháp bảo. Những pháp bảo này gọi là linh bảo hậu thiên. Linh bảo trong thiên hạ đa số đều không thoát khỏi tiên thiên và hậu thiên, nhưng vẫn còn một loại bảo vật được gọi là dị bảo.
Bức họa trong tay ma chủ Cố Minh Vi chính là dị bảo. Bất kể một chỗ nào trên bức họa kia đều không phải do trời đất thai nghén ra, lại ẩn chứa đạo ý vô tận. Bùa kiếm mà Trần Cảnh từng tặng Cố Minh Vi miễn cưỡng tính là một loại dị bảo. Mà lúc này vật trong tay nàng không biết là người phương nào luyện chế ra, càng không biết thế gian còn có dạng người có thể luyện thành bảo vật như vậy.
Trần Cảnh không tưởng tượng nổi. Trước đây không tưởng tượng nổi, hiện tại cũng vẫn không tưởng tượng nổi. Chẳng qua hắn chợt nghĩ tới truyền thuyết kia. Truyền thuyết một ngàn năm trước, có một dải thiên hà từ trên chín tầng trời đổ ụp xuống cuốn đi tất cả. Chúng sinh thiên hạ đều thấy được trong mộng. Mà cũng chính từ đó về sau, tu sĩ đã ngoài Tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2189381/quyen-3-chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.