- Thái tử nói, nếu ngài không biết, vậy giờ coi như biết rồi.
Tùng Thanh nói.
- Giờ ta biết rồi.
Trần Cảnh nói.
Tùng Thanh tiếp tục nói:
- Thái tử nói, năm đó, khi Diệp tiên tử mượn Thiên Yêu Hóa Hình Thiên từng nói, nếu như đòi lại, tất sẽ làm theo.
Trần Cảnh trầm mặc một hồi, nói:
- Sư tỷ ta trọng thương bất tỉnh. Chờ sư tỷ tỉnh lại nói sau.
- Ngài và Diệp tiên tử tình cảm sâu đậm, hiện giờ Diệp tiên tử hôn mê bất tỉnh, sao ngài không thay mặt Diệp tiên tử quyết định.
Tùng Thanh không bỏ đề tài.
Trần Cảnh ngồi đó, nghe xong lời này thì ngẩng đầu lên nhìn Tùng Thanh. Tùng Thanh đối mắt với hắn trong chốc lát, cúi đầu, nhưng cũng không lui ra ngoài. Trần Cảnh nói:
- Từng có rất nhiều yêu linh đến rồi đi từ Tú Xuân loan, nhưng duy chỉ có ngươi là miệng lưỡi lợi hại nhất, ứng biến nhanh nhất, cũng giỏi nhìn sắc mặt người ta nhất.
Tùng Thanh nghe thế vội ngẩng đầu, mặt có vẻ xấu hổ, nói:
- Hà Bá gia, nếu tiểu yêu đã tới rồi, thì cũng phải nói cho hết lời, ngài thấy có đúng không? Dù sao ta cũng là Yêu tộc.
Ánh mắt của Trần Cảnh hơi biến hóa, không còn sắc bén như ban nãy, nói:
- Ngươi là yêu, ta là người. Chúng ta tuy có quan hệ cá nhân, nhưng vẫn không thay đổi được lập trường. Ngươi đi đi, nói cho Thái Tử biết, hết thảy chờ sư tỷ của ta tỉnh lại nói sau. Hiện giờ, bất kể là ai muốn quấy rầy sư tỷ của ta, ta đều sẽ không bỏ qua cho kẻ đó. Mặc dù ta không có bối cảnh thân phận thâm hậu gì, cũng không có thần thông kinh thiên động địa gì, nhưng nếu ta một lòng muốn giết ai, thì ở thiên hạ hiện nay, không ai sống ổn được.
Mới ban đầu giọng của Trần Cảnh còn lớn, nhưng càng về sau lại càng nhỏ, mấy chữ cuối cùng còn giống như thì thào tự nói. Nhưng Tùng Thanh đứng trong Linh Tiêu bảo điện lại nghe rất rõ. Một câu vừa nói hết, Tùng Thanh liền cảm giác được sóng nước trong điện này bốc lên sát khí, từng tia nhập vào tận xương. Tùng Thanh vội vàng rời khỏi điện.
Trần Cảnh cúi đầu nhìn Hô Phong Hoán Vũ. Ngoài điện, mây đen vần vũ. Mọi người hơi có chút kinh hãi, thầm nghĩ Trần Cảnh quả nhiên không phải chuyện đùa, sau khi lấy được bia thần Ti Vũ càng thêm cao thâm khó lường. Mà bên cạnh vùng mây đen nặng nề treo thấp trên khoảng không Linh Tiêu bảo điện, có một người ngồi trên mây trắng, tay lướt đàn đá. Mây đen quanh người này bồng bềnh, tiếng đàn tuy không lớn, nhưng lại chứa sát phạt khí không thua gì sát khí từ sóng nước bên trong điện Linh Tiêu. Giống như tiếng đàn này có thể dung nhập toàn bộ sát khí trên thế gian vào trong nó.
Lại có một luồng sáng bay tới Linh Tiêu bảo điện. Tiến vào là một người áo đen, tóc màu lam, đôi mắt hẹp dài mà nhỏ, chỉ nhìn qua thôi cũng làm người khác liên tưởng tới sự thâm độc. Kẻ này đi vào trong điện, còn chưa mở miệng, Trần Cảnh đã nói:
- Cửu Âm, ngươi cũng tới. Hóa hình rồi sao, thật là một chuyện đáng chúc mừng.
- Những năm kia ở cạnh Hà Bá gia, để cho ta có tâm chí thanh minh, nhờ đó mới có thể hóa hình.
Cửu Âm nói.
- Nước Kinh Hà súc rửa được một chút vẩn đục thế gian. Ta đây trở thành Hà Bá năm mươi tám năm cũng được thơm lây không ít.
Trần Cảnh nói.
- Kinh Hà bởi vì ngài mà chói mắt.
Cửu Âm nói.
Người biết Cửu Âm đều rõ, gã không phải là một người nói nhiều. Hiện tại gã nói với Trần Cảnh nhiều lời như thế, đã là cực kỳ hiếm thấy.
Trần Cảnh nói:
- Không ngờ ngươi cũng biết nói lời dễ nghe như vậy. Đáng tiếc, lúc ở Tú Xuân loan ngươi lại chưa từng nói cái gì.
Cửu Âm sau khi biến hình có môi rất mỏng, mặt hơi xương. Gã không nói gì thêm, có lẽ là không biết mở miệng thế nào, cho nên im lặng. Trần Cảnh vốn cũng không phải là một người nói nhiều, nhưng hắn sẽ không để người khác cảm thấy khó xử, nhất là người từng bên cạnh hắn, vì thế hắn nói:
- Lần này ngươi tới là có chuyển lời chứ?
- Nương nương nói, trước khi Diệp tiên tử tỉnh lại, nương nương sẽ không động tới Linh Tiêu bảo điện này.
Cửu Âm nói.
Trần Cảnh có chút bất ngờ, lát sau mới nói:
- Nương nương là ai?
- Không biết, nương nương có thể thông qua huyết mạch kêu gọi ta, có thể làm cho ta hóa hình. Ta nghĩ, nương nương hẳn là Đại vu.
Cửu Âm đáp.
Trần Cảnh không rõ lắm Đại vu là tồn tại như thế nào, nhưng từ truyền thuyết có thể tưởng tượng ra được, Đại vu có thần thông thông thiên triệt địa. Hắn cũng không rõ hiện tại mình so với nương nương kia chênh lệch thế nào.
- Sư tỷ cùng nương nương có nhân quả gì sao?
Trần Cảnh hỏi. Hắn không cho rằng Đại vu tự dưng phái Cửu Âm đi nói câu này.
Cửu Âm nói:
- Nương nương không nói với ta, ta không biết.
Hai người không nói gì thêm. Lúc Cửu Âm rời Linh Tiêu bảo điện, Trần Cảnh lại cúi đầu nhìn Hô Phong Hoán Vũ. Chẳng biết tại sao, cho tới bây giờ, Trần Cảnh chỉ cảm thấy toàn thân đều ngấm ngầm đau, từ bên trong thì lại hơi hơi tê ngứa. Thế nhưng mặc dù chịu cảm giác cực kỳ khó chịu như thế, lại không hề có cảm giác trí mạng. Đại bộ phận kiếm chú đều đã dung nhập vào trong sóng nước.
Thiên đình không phải linh bảo bình thường, không ai có thể tế luyện dễ dàng, huống chi còn nhiều người tu hành muốn cướp đoạt như vậy. Có sáu tòa cung điện, Trần Cảnh chiếm một tòa, năm toàn khác cũng đã bị chiếm cứ. Chỉ cần bọn họ tế luyện xong nơi mình chiếm được, liền có thể tự xưng là đế quân, trở thành nhất phẩm thần linh. Khác với Trần Cảnh, bọn họ không đi đơn độc, cho nên khi có không ít tán tu tiến vào trong điện, bọn họ mới phát hiện, chỉ mỗi chỗ trung tâm của Linh Tiêu bảo điện này là có duy nhất một người.
Trần Cảnh đã không nhớ nổi có bao nhiêu người đã đi vào Linh Tiêu bảo điện, rồi lại có bao nhiêu người đi ra ngoài. Nhưng hắn biết, người chết ở Linh Tiêu bảo điện đều là những kẻ đến cuối cùng không bỏ xuống được tham lam, muốn giết hắn. Tổng cộng có mười một người như vậy, có kẻ Trần Cảnh biết tên, có kẻ hắn có nghe nói, cũng có kẻ mới gặp lần đầu. Nhưng bọn họ đều chết hết. Trần Cảnh cũng không muốn giết họ, không phải là bọn họ đáng giết hay không đáng giết, mà là bọn họ không thích hợp chết trong kiếm vực Linh Tiêu này.
Chết ở chỗ này, sẽ tiêu hao kiếm chú ngàn năm dung nhập vào trong sóng nước. Bọn họ không biết, kỳ thực bọn họ lấy sinh mệnh của mình để tiêu hao kiếm vực, rồi dâng tặng người đến sau, nhưng sẽ chẳng ai nhớ cái "tốt" này của họ.
Chẳng biết từ lúc nào, Trần Cảnh đã không còn quan tâm tới sống chết của những người không quan hệ với mình, cũng chẳng muốn biết lai lịch hay tâm tính của họ. Có lẽ đây là do thấy cái chết quá nhiều, tâm lạnh, cũng có lẽ do trải qua nhiều, tâm đã bị thế sự luyện thành chai cứng rồi, thành một thanh kiếm sắc lạnh hai lưỡi.
Sương gió bốn mùa có thể khắc trên khuôn mặt người dấu tích của năm tháng, cũng có thể thổi tâm của một người thành lạnh rắn.
Trần Cảnh cũng không biết, qua nhiều năm như vậy, mình đang từ từ biến thành một người tâm lạnh. Mà có lẽ là hắn biết, nhưng lại chưa bao giờ nói. Lại có lẽ, chỉ khi ở sâu trong lòng hắn có sản sinh dòng nước ấm, thì mới khiến cái tâm lạnh theo năm tháng của hắn mềm mại chốc lát.
Diệp Thanh Tuyết đương nhiên là chỗ mềm mại nhất trong lòng hắn. Trong cuộc đời này, hắn từng có ba lần tuyệt vọng, cả ba lần đều được Diệp Thanh Tuyết kéo từ tuyệt vọng về. Nhất là lần cuối cùng, hắn thân như cây khô nằm ngã dưới tàng cây, chờ người khác nghiền xương thành tro, chờ người khác rút hồn phách hắn ra mà thiêu hủy luyện hóa. Thế nhưng lúc đó, nàng đã tới. Nàng là Diệp Thanh Tuyết, là sư tỷ của hắn, thậm chí có thể xem như sư phụ, bởi vì phương pháp tu hành của hắn đều là nàng dạy. Khi còn tu hành ở núi Thiên La, những gì hắn không hiểu đều tới hỏi nàng.
Hiện tại nàng an vị sau hắn, trên chiếc ghế Ngọc Hoàng đại đế từng ngồi, hơn ba tháng còn chưa tỉnh.
Nàng đã nói, ba tháng sau chưa tỉnh, thì ba năm sau nhất định sẽ tỉnh.
Nhưng hắn lại có một loại dự cảm, rằng ba năm sau Diệp Thanh Tuyết cũng chưa chắc có thể tỉnh được. Từ sau khi vượt qua thần minh chi kiếp, dự cảm của hắn càng ngày càng linh nghiệm. Dự cảm càng mạnh thì càng chuẩn xác. Mặc dù hắn dự cảm Diệp Thanh Tuyết ba năm sau không thể tỉnh lại rất nhạt, nhạt đến độ hắn chỉ cho rằng đây là lo lắng mà thôi, nhưng cuối cùng vẫn là có. Hắn là thần linh, tâm phải như mặt nước, tâm sáng như gương chiếu rọi vạn vật, chuyện thế gian không nên lưu lại bất cứ dấu vết gì trong lòng hắn. Tâm của hắn hẳn phải như nước trong chảy qua gương, đây mới là một thần linh chân chính, không vướng mắc vì bất cứ chuyện gì, nhìn việc thế gian như nhìn hoa trong kính. Chỉ là bây giờ hắn còn không làm được như vậy, bởi vì hắn thành thần còn chưa lâu, mới chỉ có năm mươi tám năm ngắn ngủi, mà toàn bộ năm tháng tu hành của hắn chẳng qua là sáu mươi mấy năm mà thôi. Thế nhưng, thần thông của hắn còn mạnh hơn nhiều người tu hành trăm năm, thậm chí mấy trăm năm. Pháp thuật của hắn như mưa phùn như gió xuân, càng giống như một giấc mộng, làm cho người ta không cảm thấy nguy hiểm đã chết rồi.
Đây là lời của người vào Linh Tiêu kiếm vực rồi ra ngoài được nói lại. Còn có người nói: "Ở trong Linh Tiêu bảo điện, ngươi nhìn thấy, nghĩ đến, cũng có thể là ảo giác. Ký ức của ngươi, dục vọng của ngươi, toàn bộ từ trong ra ngoài của ngươi đều hiện ra theo từng con sóng nước. Mỗi một bọt sóng đều hóa thành một thế giới. Khi ngươi chìm vào ảo cảnh trong thế giới này, thì những ảo giác đó sớm đã hóa thành tia kiếm đi vào cốt tủy và linh hồn của ngươi."
Trần Cảnh vốn không có thần thông như vậy, cũng không có pháp thuật hư ảo tinh diệu như vậy. Nhưng trước kia không có, hiện tại lại có. Khi hắn dung hòa một thân sở học cùng sở ngộ, liền xuất hiện kiếm vực này. Trần Cảnh không đặt tên cho nó, nhưng người tu hành thế gian đều gọi nó là Linh Tiêu kiếm vực. Đây là kiếm vực, cũng không phải kiếm trận, chỉ cần là nơi có Trần Cảnh, tùy thời tùy chỗ đều có thể xuất hiện kiếm vực như vậy. Trong kiếm vực ấy, chỉ cần một ý niệm của hắn là có thể trở thành pháp thuật.
Hơn nữa, kiếm vực này còn có thể phát triển. Phát triển đến mức nào thì cả Trần Cảnh cũng không biết.
Hiện tại Linh Tiêu bảo điện đã hoàn toàn bị mây đen bao phủ. Bên trong Linh Tiêu bảo điện chỉ là một màu tăm tối, ánh sáng duy nhất phát ra từ một chiếc đèn xanh. Hào quang từ đó như sóng, từng vòng từng vòng lan tỏa. Ngọn đèn bao phủ lấy người đọc sách bên dưới nó. Hắn vẫn như ba tháng trước, ngồi nơi đó đọc sách, nhìn cuốn sách mà hắn không nhận ra chữ nào trên đó, nhưng lại càng ngày càng có thể hiểu được - Hô Phong Hoán Vũ quyết.
Tai hắn không nghe được bất kỳ âm thanh nào bên ngoài, nhưng trong bóng đêm bên trong điện lại không ngừng lóe lên những con sóng ánh sáng, theo đó có những hình ảnh chợt lóe rồi biến mất. Hình ảnh có khi là cảnh tượng bên ngoài Linh Tiêu bảo điện, có khi là việc nhân gian ở ngàn vạn dặm xa. Tâm của hắn càng ngày càng tĩnh, tĩnh giống như là nước suối lạnh từ trong núi sâu đang lẳng lặng chảy xuôi.
Ở trên không Linh Tiêu bảo điện, mây đen vẫn nặng nề, nhưng vẫn có một thứ kéo dài không dứt truyền qua nó vào trong, đó là tiếng đàn. Tiếng đàn này, cho dù Trần Cảnh không muốn nghe, lại y nguyên truyền vào. Trong lòng hắn, chủ nhân của tiếng đàn này giống như một vực sâu không đáy, vĩnh viễn không biết hắn nông sâu thế nào.
Ba tháng qua đi, tiếng đàn cũng vang lên ba tháng.
Ba tháng tế kiếm vực làm cho Trần Cảnh có một loại cảm ứng đặc biệt với Linh Tiêu bảo điện. Lúc này, ánh mắt của hắn chuyển từ sách lên trời, nhìn về phía cửa đại điện, bởi vì hắn cảm ứng được có một luồng khí tức cường đại xâm nhập Linh Tiêu bảo điện.
Là đến từ một tòa đại điện khác.
- Tới rồi, cuối cùng đã tới.
Trần Cảnh thì thào. Sóng nước trong Linh Tiêu bảo điện dâng lên, ánh nước lóng lánh.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]