Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Phàm những nơi có yêu linh, nhất định có sương khói lượn lờ. Dù là những nơi bình thường nhất cũng sẽ trở nên thần bí. Nơi có người tu đạo chân chính, nhất định sẽ xảy ra nhiều điều kỳ lạ. Từ khi miếu Hà Bá hoang tàn có Hà Bá thì nơi đó cũng thường xuyên phát sinh những câu chuyện đầy kì dị, người trong thôn gần đó nhìn mãi cũng tập thành quen thuộc rồi.
Đột nhiên trước miếu Hà Bá xuất hiện sương mù dày đặc phủ kín suốt ba ngày không tan. Cả đoạn Tú Xuân loan đều mờ mịt hơi sương. Những kẻ đánh cá trong sương mù thỉnh thoảng có nghe loáng thoáng thấy vài giọng nói, có tiếng người, có tiếng thú… có kẻ đang đánh cá nghe thấy đoạn âm thanh đó một lúc, lại trở nên si ngốc ngồi trên thuyền nguyên một đêm dài, mãi đến hôm sau khi người nhà hắn tìm được mới tỉnh lại. Hỏi hắn nghe được cái gì thì hắn không thể nói ra được đã nghe thấy thứ gì, chỉ đáp rằng lúc nghe cảm thấy vui sướng muôn phần, toàn thân khoan khoái dễ chịu, quên đi hết thảy. Đến khi kẻ đó đi vào trong vùng sương mù lại, lại không còn nghe thấy âm thanh gì nữa rồi.
Mọi người lại không thể nhìn thấy được trận đấu phép trước miếu Hà Bá. Lúc này trong mắt đám người Hồng đại hiệp, Hầu tử và vỏ sò, Âm Tu không còn tối tăm đầy tà tính như lúc trước nữa. Ngược lại, trong mắt bọn họ, sau đầu Âm Tu lại tỏa ra hào quang chói mắt. Gã không bị phật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2189300/quyen-2-chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.