Dịch giả: Hoangtruc
Ooo
Phần lớn những người tế luyện kiếm đều truy cầu một loại cực hạn không gì không thể phá được, như là lấy đầu người ở ngoài ngàn dặm. Dù cho là Yêu, Thần, Ma thì đều có thể một kiếm lấy đầu. Dù cho đối phương có phép thuật, pháp bảo hộ thân thế nào, dù cho họ có thân thể mạnh mẽ ra sao cũng bị một kiếm đứt đầu. Đây là một loại cực hạn. Trong thiên hạ này, dù tính từ thời hồng hoang thì cũng không có mấy người làm được điều này. Nổi danh nhất cũng chỉ có bốn thanh sát kiếm của giáo chủ Tiệt giáo Thông Thiên giáo chủ đảo Kim Ngao và Thanh Nhan của Nam lạc. Đối diện với bốn thanh sát kiếm và Thanh Nhan kia, dù là ai đi nữa cũng bị một kiếm đứt đầu.
Muốn làm được vậy, nhất định phải có một thanh kiếm tốt. Nếu là một thanh kiếm khí tiên thiên thì không thể tốt hơn.
Kiếm khí tiên thiên cũng chỉ có mấy thanh, sau này người tu hành cũng chỉ có tự mình tế luyện ra. Cho dù tế luyện thế nào cũng chỉ là linh kiếm hậu thiên. Dù có dung nhập thiên tài địa bảo nào đi nữa cũng kém xa so với kiếm khí tiên thiên không gì không phá được kia.
Lúc đọc qua Tế Kiếm tâm kinh của La Phù, Trần Cảnh cũng định căn cứ theo cách thức trên đó ngưng luyện ra kiếm phôi, đến cuối sẽ luyện ra một thanh linh kiếm chỉ kém hơn linh kiếm Trảm Linh mà thôi. Chỉ là sau khi Trảm Tiên kiếm bị Tuyệt Tiên kiếm chém gãy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2189290/quyen-2-chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.