Trên mặt Tô Lương và Tĩnh Đốc đều hiện vẻ ngạc nhiên nhìn Trần Cảnh mãi đến khi hắn biến mất trong hư không. Mây đen trên bầu trời cũng nhanh chóng tản đi, mưa gió ngừng hẳn, mà khói mờ trong cung Tử Tiêu cũng tán mất.
Minh Thiên Quân, quán chủ Bạch Vân, Ngộ Pháp tôn giả, Đào tiên sinh cùng xuất hiện trước điện Trung Nguyên. Sắc mặt người nào người nấy đều cực kì khó coi.
Quán chủ Bạch Vân thở dài nói:
- Trung Nguyên, khí số ngàn năm, hôm nay đã tận.
Không ai tiến vào trong điện nhìn thi thể Chiêu vương mà lần lượt rời đi.
Tĩnh Đốc và quán chủ Bạch Vân về tới Bạch Vân quan. Sau khi quán chủ Bạch Vân nghe Tĩnh Đốc kể rõ mọi chuyện mà y chứng kiến thì thở dài một hơi nói:
- Hóa ra chân thân hắn căn bản còn không vào trong trận. Còn tưởng chân thân hắn ở nơi khác chứ.
Tất nhiên Tĩnh Đốc không biết bên ngoài điện Trung Nguyên đến cùng đã xảy ra chuyện gì, bèn hỏi
- Sư phụ, hắn chưa từng vào pháp trận Phong Thần, vậy hắn phá trận thế nào?
- Pháp trận Phong Thần là lấy lòng dân nước Trung Nguyên ngàn năm nay làm cơ sở, há có thể dễ dàng phá được?
Quán chủ Bạch Vân nói.
- Vậy hắn có thể phá được không?
Tĩnh Đốc tiếp tục hỏi.
Quán chủ Bạch Vân suy nghĩ một hồi, nói:
- Cho dù có thể, nhất định cũng sẽ làm cho sinh linh trăm họ thành Quân An đồ thán.
- Hắn không phá pháp trận Phong Thần, sao lại có thể tự do đi lại trong trận được?
Tĩnh Đốc hỏi.
Quán chủ Bạch Vân nói:
- Hắn có thần thông huyền diệu, hóa nhập vào trong mưa gió. Đáng tiếc ngay từ lúc đầu trong lòng đại vương đã có sợ hãi, cho nên căn bản không thể hòa hợp cùng với pháp trận được. Nhất định hắn cũng nhìn ra được chỗ then chốt của pháp trận Phong Thần, cho nên đã thi pháp lên đại vương từ lúc ở bên ngoài trận. Sau khi đại vương bị giết, hắn mới nhân cơ hội này cho hóa thân vào trận.
- Hóa ra đó đều là hóa thân của hắn? Vì sao hóa thân của hắn lại thế kia?
Tĩnh Đốc kinh ngạc nói.
Quản chủ Bạch Vân ngắm nghía người đệ tử này của mình, nói:
- Đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, trong tu hành, thần thông pháp thuật chưa từng có định luận.
Lúc quán chủ Bạch Vân đang dạy bảo đệ tử mình trong thành Quân An thì Trần Cảnh lại đang lâm vào khó xử. Bên người hắn lúc này có hơn mười hồn phách, tuy được hắn che chở nhưng cũng không thể dừng lại nơi dương thế này quá lâu được. Cho nên Trần Cảnh đành dựa vào Tần Quảng vương ấn đánh thông một con đường đi tới cõi âm.
Gió lạnh gào thét, bóng tối sâu thẳm, Trần Cảnh sải chân bước đi. Sau lưng hắn là hơn mười hồn phách theo sát.
Vừa tiến vào cõi âm, âm khí ập vào mặt, bầu trời đen kịt, mặt đất tối tăm. Liếc mắt nhìn không rõ ranh giới giữa trời và đất đen kịt, khiến Trần Cảnh thoáng cảm thấy không biết phải đi hướng nào. Nếu hắn nắm giữ được Tần Quảng vương ấn, có thể trực tiếp xuất hiện ngay trong vương thành Tần Quảng. Thế nhưng hắn lại không cách nào nắm giữ hoàn toàn, nên chỉ có thể mở được con đường đi tới, lộ trình ít nhiều đều có chệch hướng với thành Tần Quảng.
Tới được cõi âm, Lan Khanh Lăng và đám người Chu Phu Nộ rõ ràng thư thái hơn rất nhiều. Dù Trần Cảnh không còn che chở nữa thì hồn phách của bọn họ cũng không dễ tán đi được.
Trần Cảnh giới thiệu với đám người bọn họ:
- Nơi này chính là cõi âm.
Lúc ở nhân gian, hồn phách của Lan Khanh Lăng và Chu Phu Nộ phải nhận lấy tổn thương, tới lúc này cũng còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, nên không đáp lời. Trần Cảnh quyết định đưa bọn họ tới vương thành Tần Quảng, đồng thời hắn cũng muốn đến đó nhìn xem tòa thành đã trở thành dạng gì, còn là cái thế giới giống như trên nhân gian nữa hay không.
Dựa vào cảm ứng như có như không trong lòng, hắn mang theo đám người Lan Khanh Lăng thẳng hướng về vương thành Tần Quảng mà đi.
Đi chưa được bao xa, bọn họ đã nhìn thấy một đội âm binh đi qua. Lúc này đội quân cách bọn họ không xa, hướng đi tới có lẽ sẽ xuyên qua đám bọn họ. Người cầm đầu là một âm kỵ binh đang nhìn chằm chằm về phía đám người Trần Cảnh. Lúc này, pháp lực của Trần Cảnh đã có biến hóa nghiêng trời lệch đất so với lần đầu tiên hắn tới đây, cho nên thế giới này trong mắt hắn cũng không còn giống như lúc trước. Năm đó hắn không thấy rõ được diện mạo của âm binh, chỉ có thể nhìn thấy được hai ngọn lửa với màu sắc khác nhau trong hốc mắt. Còn bây giờ hắn đã nhìn thấy được khuôn mặt của kỵ sỹ trước mặt. Dù cho gã đã có thân thể ngưng thật như nhân loại, thế nhưng có vẻ như ngưng luyện còn chưa hoàn chỉnh, có điều tai mắt mũi miệng mi cũng đã xuất hiện. Tay gã đang nắm dây cương, gã đang cưỡi cũng không phải là ngựa, mà là một con hổ đen.
Tuy gã nhìn chằm chằm hắn nhưng vẫn không ngừng đội ngũ lại, mà giữ nguyên tốc độ tiến về phía trước.
Không bao lâu sau, hắn lại gặp một đội âm binh nữa. Khác với đội âm binh lúc trước, đội này tay cầm trường thương, lưng còn đeo thêm một cây cung đen đi kèm với mũi tên.
Đi đầu là một kỵ tướng cưỡi con ngựa âm, trên người gã cũng như đội quân phía sau đều mặc một loại như quần áo bằng da chứ không phải áo giáp đen.
Gã cũng nhìn nhìn Trần Cảnh. Trần Cảnh nhìn ra được cảm giác xem xét kỹ càng từ ánh mắt gã, thế nhưng gã cũng như đội phía trước, không hề ngừng lại.
Một lúc sau, Trần Cảnh lại gặp thêm một số đội ngũ âm binh nữa, cũng đi theo một phương hướng như vậy. Hắn không khỏi thầm nghĩ, có lẽ đã phát sinh chuyện gì đó.
Đột nhiên, trước mặt có một chiếc xe do bốn con ngựa kéo đi tới. Xe ngựa chạy nhanh như gió, trên xe còn có một tầng rèm vải. Rèm này không phải là vật phàm mà có vẽ bùa chú, có thể ngăn cản được những kẻ tu hành khác nhìn trộm. Không riêng gì trên vải rèm có phù văn, mà trên cỗ xe cũng dày đặc chi chít. Có điều rèm vải cũng không thể ngăn trở ánh mắt của Trần Cảnh. Hắn có thể nhìn thấy bên trong có một lão nhân đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần. Bên cạnh lão nhân là một người phụ nữ phúc hậu và một cô gái xinh đẹp.
Người phụ nữ kia đẫy đà, đoan trang tú lệ. Cô gái thon gầy, lại có vẻ như mang bệnh nặng trong người, chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi nàng té ngã.
Phía sau xe ngựa có một đội âm binh đi theo. Đội âm binh này có chút hỗn tạp, chừng hơn hai ngàn người, trong đó còn có cả yêu linh. Vì vậy, Trần Cảnh lập tức biết được cỗ xe này đến từ dương thế, thân phận có thể là một Thành Hoàng.
Lúc này xe ngựa vừa đi sát ngang qua đám người Trần Cảnh. Hắn ngừng chân đưa mắt nhìn một hồi, lúc đang định rời đi thì cỗ xe kia lại đột nhiên dừng lại. Ông lão trên cỗ xe vén tầm rèm lên nhìn qua đám người Trần Cảnh, rồi hỏi:
- Túc hạ là đến từ dương thế?
Trần Cảnh gật gật đầu đáp:
- Đúng vậy, ta đến từ nước Trung Nguyên.
Ông lão lại quan sát Trần Cảnh một lúc, rồi nói:
- Nghe nói nước Trung Nguyên là một đại quốc, làm sao bên người túc hạ lại toàn hồn phách người vừa mới chết vậy?
Lão đoán Trần Cảnh cũng là một Thành Hoàng.
Trần Cảnh đáp:
- Ta tới cõi âm là tìm kiếm phương pháp chuyển thế luân hồi giúp bọn họ.
Ông lão kia cười nói:
- Chuyển thế luân hồi kia chỉ là trong truyền thuyết. Tuy có cõi âm và cõi dương, thế nhưng đã có người nào thật sự gặp qua chuyển thế luân hồi đâu chứ?
Trần Cảnh cũng không tranh luận, chỉ nói:
- Thử tìm một lần, cho tâm nguyện an tĩnh.
Ông lão lại quan sát đám người Lan Khanh Lăng một phen, rồi nói:
- Hóa ra trong đó có tín hồn của túc hạ.
Ông lão nói năng rất ôn hòa, hơn nữa còn rất khách sáo. Rồi lão nói tiếp:
- Nếu thật sự có chuyển thế luân hồi, vậy nên tìm kiếm trong thành Chuyển Luân. Trong truyền thuyết đó là nơi chuyển thế luân hồi vãng sinh.
Tuy Trần Cảnh không nhất định phải đưa bọn họ đi luân hồi chuyển sang kiếp khác, nhưng nghe thấy nói vậy, hắn không khỏi động lòng, thầm suy nghĩ: “Cung chủ Quảng Hàn cung, sư phụ của Lạc Nương cũng đã xảy ra chuyện không may tại thành Chuyển Luân.”
Trần Cảnh ngẫm nghĩ một chút rồi hỏi:
- Chỉ là không rõ thành Chuyển Luân ở nơi nào?
- Điện Chuyển Luân nằm ngoài Cư U Minh ốc thạch, nằm thẳng hướng chính Đông, đối diện với thế giới Ngũ Trọc.
Ông lão đáp.
- Lão hủ đang định tới điện Diêm La, tuy không đến điện Chuyển Luân nhưng cũng đi chung một đoạn đường, túc hạ có nguyện đồng hành?
Mọi người trên thế gian thường gọi mười thành cõi âm là thành, cũng gọi là điện. Bởi vì phần lớn chưa từng nhìn thấy qua, cứ truyền tai nhau mà đi, cho nên có người nói là một tòa điện, cũng có người nói là một tòa thành.
Trần Cảnh nghĩ thầm:
- Với pháp lực của ta bây giờ, dù gặp phải nguy hiểm trong điện Chuyển Luân cũng có thể bảo đảm được bọn họ không gặp phải chuyện gì. Đồng thời có thể nhìn qua xem Diêm La, Chuyển Luân và Tần Quảng có gì khác nhau hay lại là một dạng như nhau đây?
Nghĩ đến đây, hắn bèn gật đầu đáp ứng.
Ông lão kia vô cùng sung sướng, lập tức mời Trần Cảnh lên xe ngựa. Mà vị phu nhân ngồi trong cỗ xe ngựa kia lại đang cố sức giật kéo y phục lão, hiển nhiên là không muốn Trần Cảnh lên xe ngựa. Ông lão lại không để ý tới phu nhân kia, chỉ cố sức mời Trần Cảnh lên ngồi chung. Trần Cảnh cười nói:
- Đa tạ hảo ý. Tại hạ mới học được một môn phép thuật Nghĩ Vật Hóa Hình, đúng lúc cần dùng.
Dứt lời, hắn nắm một chút đất đen dưới mặt đất, ném vào trong không trung. Trong nháy mắt, một luồng khói đen cuồn cuộn nổi lên, rồi ngưng kết ra một cỗ xe ngựa màu đen giống hệt như cỗ xe ngựa của ông lão kia, thậm chí cả bốn con ngựa đen kéo xe cũng giống hệt như vậy.
Trần Cảnh không ngừng lại mà tiếp tục nắm thêm ba vốc đất đen vung lên hư không, ngưng kết thêm ba cỗ xe ngựa. Sau khi đám người Lan Khanh Lăng lên cỗ xe, thì Trần Cảnh cũng bước lên ngồi.
Ánh mắt ông lão chớp động, cảm thán nói:
- Quả nhiên túc hạ pháp thuật huyền bí.
Dứt lời lão cũng lên xe ngựa, cùng Trần Cảnh đánh ngựa mà đi. Tuy mặt đất không bằng phẳng nhưng cỗ xe lại cực kỳ vững vàng, bởi xe ngựa này không có bánh xe, mà lướt đi trong không trung.
Hai người nói chuyện qua cửa sổ, một đường đi thẳng về phía trước.
Ông lão giới thiệu mình là một Thành Hoàng ở nước Hoài Hải, tên là Bặc Phu Tử. Phụng mệnh Diêm La vương mang theo âm binh đến giải vây điện Diêm La.
Trần Cảnh kinh ngạc hỏi:
- Trong điện Diêm La vẫn còn Diêm La vương sao? Làm sao mà chưa từng nghe nói qua?
- Lão hủ cũng không rõ ràng lắm. Chỉ là mấy năm trước, bị ngài ấy tìm tới cửa, thụ Thành Hoàng ấn, cho nên hiện tại nhận lệnh mà đến.
Bặc Phu Tử than thở. Hiển nhiên không phải lão ta cam tâm tình nguyện đến nơi này.
Trần Cảnh biết rõ thụ ấn trong lời lão không phải là chuyện cấp một ấn tín đơn thuần, mà tương đương với thụ phù của Thiên đình. Từ đó về sau, buộc phải vâng mệnh nghe triệu.
Trong lòng hắn không khỏi thất kinh:
- Chỉ bằng việc một vị Diêm La không rõ thật giả có thể thụ Thành Hoàng ấn, đã không dễ coi thường được rồi.
Thế rồi hắn nghi hoặc hỏi thăm:
- Vị Diêm La vương kia đã có thủ đoạn thế này, làm sao mà điện Diêm La có thể bị vây chứ? Kẻ nào đang vây điện Diêm La?
Bặc Phu Tử đáp:
- Lão hủ cũng không rõ nguyên nhân thế nào, chỉ biết người đứng đầu bao vây điện Diêm La là lão tổ.
- Lão tổ? Lão tổ gì?
Trần Cảnh hỏi.
- Không rõ lắm. Lão hủ chỉ biết trong tay lão tổ có một tấm gương, chiếu vào có thể hiện rõ hết thảy mọi việc trong đời kẻ đó. Mà sinh tử bản thân cũng sẽ bị lão tổ khống chế.
Bặc Phu Tử nói ra.
Đột nhiên Trần Cảnh nhớ tới Hư Linh cũng có một tấm gương, bèn thầm nghĩ: “Không biết lúc này nàng ấy đang ở đâu?”
Rồi hắn lại hỏi:
- Lúc trước ta từng gặp rất nhiều âm binh. Bọn họ cũng là nhận lệnh đến giải vây hay sao?
- Tất nhiên đều vậy. Nghe nói đã có hơn mười vạn âm binh từ các nơi khác bên ngoài điện Diêm La kéo đến.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]