Dịch giả: †Ares†
oOo
Trần Cảnh xuất hiện lại ở trên một đám mây. Hắn liếc mắt nhìn, chỉ thấy ngàn dặm đều là băng tuyết.
Cách quân doanh của quân Bắc Hải và quân Trung Nguyên không xa, đang có một người nam vác một người nữ đi trên mặt tuyết. Trần Cảnh nhớ người nam kia tên Đổng Trình, cũng tới từ thành Ngọa Hổ, còn người nữ thì ở quân doanh Bắc Hải. Vừa rồi hắn đi vào quân doanh Bắc Hải thì cô gái này bị hắn đả thương rồi chạy trốn, không ngờ giờ lại bị Đổng Trình bắt được.
- Ngươi muốn mang ta đi đâu?
Cô gái bị vác trên vai nói.
- Nhà của ta.
Đổng Trình nói.
- Ngươi muốn ăn ta?
- Nếu ngươi muốn ăn ta, đương nhiên ta cũng muốn ăn ngươi.
Cô gái kia trầm mặc một hồi, cảm thán nói:
- Không ngờ Thất Tịch ta ăn vô số linh hoa dị thảo, cuối cùng lại bị người ăn.
Âm thanh theo gió truyền vào tai Trần Cảnh, nhưng hắn không để ý tới hai người này. Lúc trước hắn không giết cô gái tên Thất Tịch này, cũng không giết giao nhân, không phải bởi vì bọn họ có thần thông chạy trốn, mà là hắn cố ý thả bọn họ.
Lúc ấy hắn vào thẳng quân doanh Bắc Hải thì nhìn thấy ba thần linh thành Ngọa Hổ bị giết, nhưng trong tâm hắn lại không hề có tức giận. Cho dù giao nhân kia cùng cô gái tên Thất Tịch có bản thể là côn trùng hóa hình ra tay với hắn, hắn cũng không hề có ý định giết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2189265/quyen-2-chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.