Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Hắc hủy quay đầu chạy ra ngoài. Vốn tưởng rằng chỉ trong tích tắc đã có thể đi ra, nhưng nó phát hiện bản thân không sao ra ngoài được. Như thể nó không còn là hắc hủy, cũng không phải là Trần Cảnh, mà là Vô Vưu. Gã bị khốn trong Côn Lôn, hắc hủy cũng không đi ra được.
Đây là một loại pháp thuật không nhìn thấy, cũng không sờ mó được, không hiện rõ hình dạng, cũng không phân rõ âm dương.
Hắc hủy này tương tự với một ý niệm của Trần Cảnh. Lúc nhìn thấy trí nhớ Vô Vưu, dù Trần Cảnh biết sẽ có bí pháp sinh ra thế nhưng hắn cũng không kìm được mà xem cho bằng hết trí nhớ gã. Nếu đổi lại là người khác, có lẽ lúc đó đã không cách nào tự kềm chế mình, thế nhưng Trần Cảnh đã từng trúng qua lời nguyền Ác Mộng Vong Hồn, thiếu chút thì bị Mê Thiên điệp làm mê lạc tâm chí. Bởi vì đây là một loại mật pháp thông qua kí ức cá nhân khiến người khác dần rơi vào trong đó mà không chút nhận ra, rồi từ đó về sau cho rằng mình là kẻ bị nhốt kia, vĩnh viễn không thể thoát ra được.
Trong kí ức của Vô Vưu, Côn Lôn vẫn an tĩnh như vậy, đến linh khí cũng lộ ra vẻ già cỗi nặng nề.
Trần Cảnh lại không bị trầm luân mất phương hướng. Hắn tưởng tượng ra hình ảnh Giao Long vương nhảy vào núi Côn Lôn năm đó, tách mở một lỗ hổng trong cái ý cảnh vặn vẹo kia của Vô Vưu.
Trong ý niệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2189240/quyen-2-chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.