Dịch giả: †Ares†
oOo
Biển khơi rộng lớn hơn rất nhiều so với đất liền, phóng mắt ra ngoại trừ nước biển cùng mây trời thì chẳng nhìn thêm được thứ gì cả. Thi thoảng có vài chú chim bay vọt qua, phát ra từng tiếng kêu lảnh lót hoặc ngẩng đầu hót vang. Lại thường xuyên có những loài động vật lớn từ trong biển sâu nhảy vọt lên trên mặt biển, ngước mắt nhìn trời, ảo tưởng mình có thể mọc ra hai cánh mà vỗ bay ra khỏi mặt nước, tạo ra gió lốc ba nghìn dặm.
Từ khi trở lại tượng thần, Trần Cảnh không hề nói lời nào, đều là Hồng đại hiệp chở hắn vượt qua sóng biển mà đi.
Quy Uyên ở phía trước dẫn đường, còn bốn phía tượng thần thì là đệ tử Quảng Hàn đi theo. Nhóm đệ tử này tính cả Nhan Lạc Nương cũng chỉ có bảy người mà thôi. Các nàng chia ra quanh bốn phía tượng thần, tựa như sao quanh trăng sáng, lướt sóng mà đi.
Mặt trời ngả về Tây, trên trời đã có sao xuất hiện, trời chiều nhá nhem vẫn nhìn rõ được trên mặt biển có một đám người đang bay.
Người ta vẫn nói, thứ vô thường nhất thế gian, cũng biến hóa nhanh nhất, chính là trời. Bỗng nhiên gió, bỗng nhiên mưa, bỗng nhiên nắng gắt, bỗng nhiên sương lạnh, không cần báo trước với bất cứ kẻ nào, thậm chí cả nhiệt độ không khí trong một ngày cũng có biến hóa thật lớn.
Cũng có người nói, vô thường nhất thế gian chính là cuộc sống. Ngươi mãi mãi không biết cuộc sống ngày mai của mình sẽ thay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2189165/quyen-2-chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.