Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Một mình Nhan Lạc Nương đạp bước hoàng hôn hướng về Tú Xuân loan. Trần Cảnh tất nhiên đã sớm cảm ứng được. Đối với hắn mà nói, chỉ cần bất kì người nào vừa tiến vào trong đoạn đường từ Bá Lăng đến Kinh Hà thì đã hiện ra rõ ràng trong đầu hắn. Tuy rằng bình thường hắn không lưu tâm đến chuyện lui tới của người khác, nhưng Nhan Lạc Nương vừa xuất hiện đã kinh động hắn. Bởi vì trên người nàng có một cảm giác khác hẳn với những người khác. Mà loại cảm giác này, tới từ chính bản thân nàng, còn một phần là từ thanh kiếm trên lưng nàng kia.
Trần Cảnh đã từng thấy thanh kiếm kia. Khi đó sư phụ Nhan Lạc Nương là Quảng Hàn cung chủ đã giận dữ rút kiếm ngay trước miếu Hà Bá này, trên lưỡi kiếm còn có hai chữ Quảng Hàn. Lúc ấy, thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ đã mang theo một luồng hào quang đầy kinh diễm, như thể ánh trăng vừa từ sau đám mây đen ló ra, tản ánh sáng khắp trời đất. Nhưng nếu kiếm không rời vỏ, lại như ánh trăng ẩn sau đám mây đen, bị che kín, không ai có thể biết được đó là một linh bảo tuyệt thế.
Thế nhưng lúc này kiếm trong tay Nhan Lạc Nương lại khác. Nàng vừa xuất hiện, Trần Cảnh đã cảm ứng được ánh chói lọi của kiếm, như thể vầng mây kia quá mỏng, khó mà che khuất hoàn toàn được ánh trăng. Khí tức của Nhan Lạc Nương cũng sáng tối bất định, chốc tăng chốc giảm, chốc lại mờ tối ảm đạm. Trần Cảnh biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2189065/quyen-2-chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.