Dịch giả: †Ares†
oOo
Tâm trong, tự có báo động hiện. Lúc người tu hành đả tọa nhập định, thường đều có thể cảm ứng được nguy hiểm liên quan tới bản thân và người thân cận với mình.
Trần Cảnh nghĩ có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến các huyền môn đạo phái cho gọi đệ tử về sơn môn.
Tuy rằng hôm nay Trần Cảnh nhập định cũng sản sinh loại cảm giác này, nhưng hắn lại không hề làm gì cả. Hắn không có đệ tử, sinh linh trong Kinh Hà cũng ít đến thương cảm, yêu vật khai linh chỉ có một mình Hồng đại hiệp. Việc duy nhất hắn có thể làm chính là cố gắng tu hành, không ngừng tẩy luyện tượng thần, và cố gắng để thần niệm của mình dung hòa với toàn bộ chín nghìn ba trăm dặm Kinh Hà. Hắn có dự cảm, khi con sông chín nghìn ba trăm dặm này hiện lên rõ ràng trong đầu mình, nhất định sẽ lại xuất hiện biến hóa đặc biệt.
* * *
Bất kỳ sự thay đổi nào đã hoặc sắp xảy ra trong thế gian, thì đều không còn quan trọng với Nhan Lạc Nương, bởi vì hiện tại nàng đang ở trong một không gian tối đen trống trải.
Một thế giới không có điểm cuối, ngẩng đầu nhìn không thấy trời, cúi đầu không trông được đất, tất cả chỉ một màu đen. Nếu không phải dưới chân vẫn còn cảm giác dẫm được lên, có khi nàng còn tưởng rằng mình đang lơ lửng trong hư không tối tăm.
Trong bóng tối trống vắng tà dị này, Nhan Lạc Nương đi cuối đoàn người. Trong tay nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2189051/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.