Dịch giả: †Ares†
oOo
Trấn Từ Gia cách thành Bá Lăng không xa, chỉ trong chốc lát bọn họ đã tới phía trên tường thành Bá Lăng. Từ Phóng đứng ở đầu tường nhìn tòa thành chìm trong đêm tối, trịnh trọng nói:
- Bên trong thành hung hiểm, chỉ cần vừa gặp nguy hiểm chúng ta sẽ lập tức lui ra ngoài, tuyệt đối không được chần chờ.
Sáu người khác mặc dù không lên tiếng, nhưng Từ Phóng biết bọn họ đã nghe được, cũng sẽ ghi nhớ.
Gã hít sâu một hơi, tung người một cái, đã đến trung tâm thành, nhẹ nhàng hạ xuống. Theo sát sau gã là cô gái thành thục kiều diễm kia, tiếp đến là năm người khác.
Thành Bá Lăng trong đêm tối yên ắng như một tòa thành chết, không có một tiếng động nào. Bảy người vừa vào bên trong, giống như bị cắn nuốt, vĩnh viễn không có ngày về.
Thời gian vẫn không ngừng trôi qua trong bóng đêm, khắp nơi dưới bầu trời cũng không ngừng trình diễn từng màn quật khởi và trầm luân. Giống như năm đó Trần Cảnh mới đến Tú Xuân loan, bị Hà Bá Ác Long hạp kéo cả "thế" lẫn linh lực hà vực cuốn tới, lúc gần cạn kiệt tâm lực từng rống lên một câu: "Chư vị, giết đi, giết ra một con đường tới Tiên đạo trường sinh."
Một câu này tả chính xác sinh linh trong trời đất lúc này, không kẻ nào có thể tĩnh tâm an tọa tu hành, khắp nơi khắp chốn đều là giết chóc.
Đêm càng ngày càng đen, đen đến nặng nề, chẳng có dấu hiệu sẽ tới bình minh, tựa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2188984/quyen-1-chuong-137.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.