Dịch giả: †Ares†
oOo
- Tiểu Cảnh!
Ngay khi Trần Cảnh xoay người định rời đi, chợt có tiếng người gọi hắn từ cái kiệu lớn tám người khiêng cách đó không xa. Tấm vải mành dày trước cửa kiệu nhìn không mấy lộng lẫy nhưng lại rất có khí thế bị xốc lên, một bà lão tóc trắng như tơ, được một nha hoàn xinh đẹp nâng đỡ bước ra.
Trần Cảnh vừa nhìn, lập tức hô:
- Cố nãi nãi.
Vừa hô, hắn vừa bước vội tới. Một tiếng hô này của hắn có một cảm giác bình thản thong dong, giống như đang nói: "Gió nổi lên rồi, trời mưa rồi."
Trần Cảnh biết Cố nãi nãi này. Cho tới tận bây giờ, Cố nãi nãi ở trong lòng Trần Cảnh luôn là một người hiền hậu. Tuy Trần Cảnh không nói chuyện nhiều với bà lão, nhưng việc này cũng không ảnh hưởng gì tới vị trí của bà lão trong lòng hắn.
Cố nãi nãi tóc bạc trắng, sắc mặt lại hồng hào, đôi mắt rất có thần thái. Bà nhìn Trần Cảnh đã tới gần, ngạc nhiên nói:
- Đúng là cháu, thằng nhóc chưa mọc cả ria mép năm đó đã lớn vậy rồi sao.
Trần Cảnh ngượng ngùng cười cười, tâm đang bình tĩnh lại nổi gợn sóng. Cố nãi nãi cũng cười rộ lên:
- Không có lấy chút thay đổi mà! Năm đó cháu đứng trước cửa phủ nhà họ Vương nói rất khí phách, lời như sắt đá, sao giờ nhìn thấy nãi nãi lại nói không ra lời thế hả!
- Kia đều là lời lúc căm phẫn thôi ạ, giờ được nhìn thấy Cố nãi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2188948/quyen-1-chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.