Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Người nói câu đó là vị thất sư huynh kia. Trần Cảnh nhìn một nhóm bọn họ lên tới đây, nhìn Nhan Lạc Nương đi sau cùng, rồi sau đó quay mặt về hướng cũ, miệng đáp:
- Chư vị đều là cao đồ Tiên môn, hà tất phải tới nơi phàm tục này của ta chứ?
Đại sư huynh đi đầu không nói chuyện mà chỉ nhìn miếu Hà Bá trước mặt, còn những người khác thì nhìn Trần Cảnh đang ngồi trước cửa miếu.
Vị thất sư huynh kia lại nói tiếp:
- Bọn ta là người tu hành, tất nhiên nếu muốn thì có thể thuận gió lên chín tầng trời hay theo sóng nhập vào địa phủ. Cho dù có là tiên sơn thánh địa hay nơi tầm thường dơ bẩn thì cũng đều như thế, muốn tới thì tới.
- Chỉ sợ lời nói thấp kém làm bẩn tai của tiên gia mà thôi.
- Ha ha, thường nghe người ta nói, những nơi thấp kém dơ bẩn thì có khi lại sinh ra âm thanh đại đạo đấy thôi?
Thất sư huynh cười khẽ, đám sư huynh đệ quanh gã cũng bật cười. Gã nói câu này mang đầy tính châm chọc, đến đám sư muội bên cạnh cũng nghe ra, tuy không bật cười thành tiếng như đám nam nhân, nhưng nhìn biểu hiện cũng có thể nhận ra được ý tứ của các nàng.
Trần Cảnh không nói gì nữa, chỉ thấy thân thể sương khói của hắn chậm rãi tán mờ dần rồi cuối cùng tiêu tan đi mất.
Hồng đại hiệp vẫn luôn đứng nơi đó, không còn kiên nhẫn nữa, hét lớn một tiếng:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2188916/quyen-1-chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.