Chương trước
Chương sau
Dịch giả: Hoangtruc

oOo

- Năm năm… năm năm… Nếu là người phàm trần thế tục thì có bao nhiêu cái năm năm chứ!

Trần Cảnh khẽ than. Lúc này thần hồn của hắn nằm cả trong tượng Hà Bá, cho nên có thể nói thân thể hắn giờ như một pho tượng đá đã khai linh, lại chỉ bị động tu hành, không thể chủ động hấp thu linh khí thiên địa được. Nhưng xét về cảnh giới, hắn lại không phải là dạng yêu quái hóa hình cấp thấp. Hắn không biết sư tỷ Diệp Thanh Tuyết đã làm thế nào, nhưng thừa hiểu, trong một khoảng thời gian dài tới, bản thân mình chắc chắn không thể động đậy được, có lẽ là vài năm, có lẽ là mấy trăm năm, cũng có thể là vĩnh viễn.

Thế gian có không ít quỷ vật không có thân thể, phải bám víu vào tượng thần thừa hưởng nhang đèn, mượn nhờ vậy để tu tới quỷ tiên hóa hình. Nhưng hắn lại không giống, lúc đó ý thức của hắn đã chìm trong hôn mê, nếu Diệp Thanh Tuyết không cứu, thì hồn của hắn có khả năng đã tiêu tán mất rồi. Lại nhớ tới Hồng đại hiệp đã nói, tượng thần này do chính tay Diệp Thanh Tuyết đắp nặn, hắn thầm nghĩ có lẽ tượng thần này có chứa huyền cơ gì đó bên trong.

Hiện tại, hắn giống như một người sống thực vật, có thể nhìn thấy tất cả trước mắt, nghe thấy mọi âm thanh bên tai, nhưng lại không thể làm gì được. Pháp lực vẫn còn, sắc phù cũng vẫn lơ lửng trong đầu, nên hắn vẫn cứ là Hà Bá, thế nhưng hắn lại không cách nào sử dụng được chúng.

Thời gian dần dần trôi qua, người trong thôn Hà Tiền đã sớm hình thành nếp sống cho mỗi ngày, người đi chợ thì đi chợ, người đánh bắt cá thì đánh bắt cá... Khúc Tú Xuân càng ngày càng náo nhiệt, lúc nào cũng đầy ắp tiếng ca hát của ngư dân. Các cô nương ngư dân trước nay vẫn thường hay hát, tiếng ca trong mỗi buổi sớm bình minh nghe ngọt ngào mà mờ ảo. Lúc tiếng ca cất lên, tức thì có người khua cán trúc gõ vào mạn thuyền, hòa nhịp phụ họa theo. Cuộc sống của ngư dân cứ yên ả bình lặng như vậy đã nhiều năm, khiến cảnh tượng dòng sông đảo sóng, nước như cuốn phăng bờ đê dần phủ bụi trong trí nhớ của mọi người.

Có lẽ trong lúc trà dư tửu hậu, hay khi mọi người khề khà chén rượu, sẽ ôn lại chuyện Hà Bá chém yêu được tận mắt nhìn thấy năm xưa. Rồi đám con nít nghe xong, sẽ lại chạy tới miếu Hà Bá nhìn qua bức tượng Hà Bá bên trong, sẽ thắp vài nén nhang lên lư hương mà cúi đầu lễ bái. Sau khi chúng nó bái lạy xong, nhìn tượng Hà Bá, sẽ phát hiện đôi mắt tượng đá không khác gì mắt người thường, cũng đen láy thâm sâu mà thần bí. Mà thanh kiếm đá bên hông tượng lại khiến tượng Hà Bá càng có vẻ uy phong, bởi vì đứa nào trong chúng nó cũng đều biết, Hà Bá gia có một thanh kiếm có thể trảm yêu trừ ma.

Ánh bình minh xuất hiện, những tia nắng ban mai trải dài trên đỉnh núi, chiếu xuống cả vào trong làn nước sông Kinh Hà. Sóng nước lấp lánh, ngư dân vừa làm việc vừa cười đùa trêu chọc lẫn nhau, trong thôn cũng bắt đầu loáng thoáng có tiếng gà gáy chó sủa.

Đột nhiên, có một người xuất hiện trước ngôi miếu Hà Bá.

Bước chân người đó gấp gáp, lại có chút nhếch nhác, vạt dưới của đạo bào dính đầy bùn, mái đầu bạc trắng phủ đầy sương mai, chòm râu vàng tơ không còn sáng bóng nữa. Lão đứng trước miếu nhìn ngó quanh quất, sau đó bước chân vào bên trong, rồi móc từ trong ngực áo ra một vật được gói kín bằng lá bùa bên ngoài. Sau đó, lão nhìn tượng thần, nói:

- Ta xin trả lại Thanh Tâm Trấn Ma kiếm. Xin ngài nể tình ta đã giúp ngài một lần, mà phù hộ cho ta.

Nói xong, lão chắp tay vái một cái rồi lập tức rời đi, không hề nghỉ ngơi chút nào.

Trần Cảnh không hiểu chuyện gì cả, không biết lão đạo nhìn không ra tuổi tác này có lai lịch ra sao, cũng không biết vật được gói bằng lá bùa để trên bàn thờ là vật gì. Hắn rất tò mò muốn biết đó là gì, nhưng bản thân lại không cử động được, cũng không cách nào điều động được pháp lực cả. Cái cảm giác này không khác gì bụng đói, thấy thức ăn đặt cạnh bên nhưng không cách nào ăn được, vô cùng khó chịu.

Trước miếu Hà Bá lại truyền đến tiếng bước chân, rất khẽ, là của một đứa trẻ.

Một đứa bé gái chừng mười hai mười ba tuổi, tóc cột cao lên sau đầu, nhưng hơi lệch qua một bên, như thể nó không soi gương mà chỉ tiện tay buộc lại, bên tai còn một lọn tóc bị buộc sót xòa xuống. Khuôn mặt nó nhìn rất trẻ con, có hơi ngăm ngăm, nhưng cũng không có gì khác thường, chỉ là đôi mắt sáng đang nhìn tượng Hà Bá kia cho thấy chủ nhân của nó có vẻ rất thông minh.

Đứa bé bước qua cửa miếu, đi thẳng tới bàn thờ, rồi rút lấy ba nén nhang. Sau khi mồi lửa trên bàn thờ châm nhang xong, nó bèn quỳ rạp trước tượng thần, cầu khấn:

- Cầu Hà Bá gia phù hộ cho Vương nãi nãi mau khỏe mạnh lại, cầu Hà Bà gia phù hộ cho Triệu gia gia khỏi hẳn mấy cơn đau đầu, phù hộ cho Ngô thúc thúc bán cá được giá tốt…

Một lần cầu khấn, nó cầu cho hơn mười người, tuy không phải chuyện to tát gì, nhưng những câu cầu khẩn đều vô cùng chân thành.

Sau khi cầu xong, nó bèn lạy ba lạy rồi cắm nhang vào lư hương. Đúng lúc này, nó nhìn thấy trên bàn thờ có thứ gì bọc trong lá bùa, bèn tò mò muốn xem thử. Vừa mới định cầm lên, nó chợt ngẩng đầu nhìn tượng thần rồi nói:

- Hà Bá gia, con có thể nhìn xem không?

Sau khi hỏi xong câu này, nó coi như đã được Hà Bá gia cho phép, bèn cầm lên, mở ra xem, thấy bên trong là một cây trâm gỗ màu tím. Trâm này ngoại trừ có màu tím khá hiếm thấy ra, lại có hình dáng của một thanh kiếm nhỏ, có điều lại không sắc bén mà trơn trượt nhẵn bóng, còn lại thì không có gì đặc biệt nữa cả.

Đứa bé gái cầm trâm gỗ màu tím lên, nhìn trái nhìn phải, ngẩng đầu nhìn tượng thần, như chợt phát hiện gì đó mà đi chếch qua phía bên cạnh tượng Hà Bá rồi ngắm nghía. Sau đó, nó xoa xoa cây trâm trong tay, đột nhiên lẩm bẩm:

- Ai lại rút trâm gài tóc của Hà Bá gia xuống đây vậy?

Nói xong, nó liền bò lên đài đá, bám vào tượng thần, muốn trèo lên người Trần Cảnh. Thế nhưng thân thể nó quá nhỏ yếu, thở hổn hển cũng không bò được lên lưng tượng thần. Sau cùng, nó bèn chạy ra ngoài, bê mấy hòn đá đặt chồng lên nhau, rồi đứng lên trên, cắm cây trâm gỗ vào mũ đá của tượng thần.

Lúc này Trần Cảnh mới biết trên đỉnh đầu tượng Hà Bá còn có một cái lỗ để cắm trâm cài tóc như vậy, cũng không biết có phải do Diệp Thanh Tuyết cố tình để lại lúc trước hay không nữa. Đứa bé gái vừa mới mở lá bùa thì Trần Cảnh đã nhận ra đó là Thanh Tâm Trấn Ma kiếm do tổ sư Thiên La truyền xuống. Chỉ là không biết làm sao lại đến tay đạo sĩ kia, mà hắn cũng không nghĩ ra lí do đạo sĩ kia lại chật vật chạy tới đây trả lại, chỉ đành đợi Diệp Thanh Tuyết đến mới có thể giải đáp được mà thôi.

Trâm gỗ tím vừa cắm vào mũ đá thì Trần Cảnh lập tức cảm nhận được một cảm giác thanh thuần tràn ra từ trong thần hồn, chút ít ý niệm buồn bực trong lòng cũng đột nhiên tiêu tán đi. Đồng thời hắn còn cảm thấy được một khí tức mát lạnh từ đỉnh đầu tràn xuống khắp cơ thể.

Đứa bé gái đem mấy cục đá ra ngoài, khi nó trở vào lại nhìn miếu Hà Bá, có chút đắc ý cười cười, sau đó xoay người định chạy ra khỏi cửa. Thế nhưng nó vừa mới tới mé cửa đã phải đột ngột ngừng lại, bởi vì cửa vào bị người chắn mất. Nó ngẩng đầu nhìn cô gái mặc đồ trắng trước mắt, lòng nảy sinh ý nghĩ, đây là người xinh đẹp nhất mà nó từng gặp, đến thiên kim tiểu thư nhà Vương viên ngoại ở trấn trên cũng không bằng được một phần vạn cô gái áo trắng này.

- Nhất định đây là tiên tử giáng trần.

Đứa bé gái thầm nghĩ như vậy, cũng không dám nói chuyện. Nhưng chỉ tích tắc sau, khi nó đưa mắt nhìn lên, nó lại không còn sợ hãi nữa.

Bởi vì tiên nữ kia nhìn thấy trâm gỗ trên tượng thần, bèn quay qua mỉm cười với nó:

- Là muội giúp Hà Bá cắm lên sao?

- Vâng ạ!

Đứa bé gật đầu thật ngoan, rồi vội chạy chạy thẳng ra ngoài cửa, bộ dạng như sợ có người sẽ mắng nó.

Sau khi đứa bé rời đi, miếu Hà Bá cũng chỉ còn lại hai người là Trần Cảnh và cô gái áo trắng, chính là Diệp Thanh Tuyết. Diệp Thanh Tuyết vẫn như trước, không có gì thay đổi so với hình ảnh Diệp Thanh Tuyết trong ký ức của Trần Cảnh khi gặp nàng lần đầu tiên. Còn hắn lại liên tục biến đổi, cho dù là cả bên trong hay bên ngoài, hiện tại lại còn biến thành tượng đá.

- Cây trâm kia vốn tên là Thanh Tâm Trấn Ma kiếm, là kiện pháp bảo duy nhất mà tổ sư Thiên La môn Thiên La Tiên Quân truyền xuống. Nhưng ta không thích tên này, nên đã đổi thành Thanh Tâm Tử Mộc trâm. Lần trước muốn tìm đệ, nên tìm một vị thầy bói gieo một quẻ xem đệ ở đâu, trên tay ta lại không có tiền đặt quẻ, đành lấy nó để đặt. Sau khi mang đệ trở về, ta cũng nghĩ nên tìm thầy bói kia đổi lại, không ngờ không tìm thấy người kia. Ta đành thả tin tức cây trâm gỗ màu tím này là di vật của tổ sư Thiên La môn ta, muốn dùng thứ khác đổi về lại, không ngờ bây giờ nó đã trở về thật. Như vậy cũng tốt, tuy rằng thiếu nhân tình, nhưng kiếm của đệ bị ta phong cấm trong tượng đá, tạm thời đệ còn không có vật hộ thân. Lại nói trâm này là vật của núi Thiên La ta, đệ lại là đệ tử núi Thiên La, tất nhiên có thể thoải mái sử dụng.

Diệp Thanh Tuyết vừa nói, vừa sửa sang lại bàn thờ cho gọn ghẽ, tiện tay dọn dẹp chút tàn nhang vương trên đó, mọi thứ đều rất tự nhiên. Nàng không nghe thấy Trần Cảnh trả lời, bèn ngẩng đầu nói:

- Sư đệ, đệ đã tỉnh lại, sao không nói tiếng nào?

Nàng nhìn tượng thần, tượng thần nhìn nàng. Một lúc lâu sau, từ tượng thần vang lên một câu hỏi:

- Sư tỷ, đệ còn là đệ sao?

Đây là câu nói đầu tiên Trần Cảnh nói với Diệp Thanh Tuyết sau khi tỉnh lại. Mà Diệp Thanh Tuyết nghe xong câu này, vẻ mặt nàng giãn ra, nở một nụ cười khẽ, rồi sắc mặt lập tức nghiêm chỉnh lại, nhìn tượng thần chăm chú, lắc đầu đáp:

- Đệ thật sự không còn là đệ rồi. Sư đệ ta sẽ không hỏi mấy câu như vậy.

- Nhưng đệ lại cảm thấy đệ không còn là mình, mà hẳn phải là một con bươm bướm, hay có thể là một người đang sinh sống trong thành Tần Quảng cũng có tên là Trần Cảnh.

Trần Cảnh nói ra.

- Bươm bướm?

Diệp Thanh Tuyết cau mày.

- Bươm bướm có một cuộc sống rất đơn giản, chỉ tự do tự tại bay lượn trong bụi hoa. Coi như nó có sớm sinh chiều tử, hay xuân sinh thu diệt, thì cũng đầy vui vẻ.

Trần Cảnh than nhẹ.

Diệp Thanh Tuyết nhìn tượng thần, khẽ cười, nói:

- Thế còn Trần Cảnh sinh sống trong thành Tần Quảng kia thì sao? Vì sao lại nên là hắn?

- Đệ cũng không biết, chỉ cảm thấy có lẽ phải là hắn?

Trần Cảnh đáp. Hắn còn muốn nói, có thể mình là một tượng đá khai linh, toàn bộ mọi chuyện đều là vì tu hành nhập ma chướng mà ảo tưởng thành ra vậy.

Diệp Thanh Tuyết trầm mặc một lúc, đột nhiên hỏi:

- Vậy đệ xem ta nên là gì?

- Sư tỷ đương nhiên vẫn là sư tỷ, trong trời đất này chỉ có một.

Trần Cảnh đáp.

Diệp Thanh Tuyết mỉm cười, nụ cười rất nhẹ, tựa như một phiến lá khẽ đưa trong cơn gió mát. Nàng nhìn Trần Cảnh, dịu dàng nói:

- Đừng trách sư tỷ đem đắp nặn đệ thành tượng thần thế này, cũng là không còn cách nào khác cả. Nếu không phong cấm đệ vào trong tượng này, năm đó đệ cũng đã hồn phi phách tán rồi. Cho dù vậy, đệ cũng phải hưởng đến năm năm nhang đèn, lại được linh lực Tú Xuân loan tưới tắm suốt năm năm mới tỉnh lại. Chỉ có một điều ngoài dự liệu của ta, đó là chuyện thân xác ban đầu của đệ lại hợp nhất cùng với tượng thần, cho nên nói thân xác của đệ chính là tượng đá này. Sau này có muốn hoàn toàn tự do cũng chỉ có thể dựa vào một đường hóa hình mà đi. Đệ không nên trách sư tỷ.

Trần Cảnh vội nói:

- Năm đó đệ bị người đuổi giết trong băng tuyết ngập trời, nằm bất động giữa lớp bùn tuyết, là sư tỷ đã cõng đệ lên núi Thiên La. Ở châu Hắc Diệu, cũng là sư tỷ từ trong vòng vây kia, một người chiến toàn bộ nhân tài tuấn kiệt tiên môn châu Hắc Diệu cứu đệ mang đi. Làm sao đệ lại trách sư tỷ chứ?

Diệp Thanh Tuyết nhìn tượng thần, cười, hiểu rõ ý tứ.

-----oo0oo-----
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.