Dịch giả: Hoangtruc
oOo
Hồng đại hiệp cũng hét to một tiếng tự động viên chính mình, Lang Nha bổng và Hải Hồn xoa trên càng vung loạn, điên cuồng xông về phía trước.
Lúc này, máu tươi tuôn đầy mặt Trần Cảnh, bên trán bị gọt mất một mảng, một bên mắt bị máu phủ kín, con mắt còn lại lóe sáng lạnh lẽo. Mới vừa rồi hắn ngự kiếm như xuyên qua hư không, đâm thẳng vào trong hốc mắt tên kỵ tướng giáp đen kia, cứu được một mạng của mình về, đồng thời gần như vét hết toàn bộ tinh thần, tâm tư và sức lực của hắn. Hắn chỉ cảm thấy tay chân không còn sức, pháp lực trên thân mình lại như là của người khác.
Lại có kỵ binh giáp đen vọt tới trước mặt, hắn theo bản năng ngự kiếm đâm ra. Bóng kiếm chợt lóe trong hư không, kỵ binh giáp đen đổ nhào xuống rồi tản ra khói đen. Lớp trước vừa ngã xuống, lớp tiếp theo lại nhào lên. Bóng kiếm lại lóe, rồi kỵ binh giáp đen lại ào ào ngã xuống.
Một đám rồi lại một đám, không ngừng sinh sôi, liên miên không dứt.
Hắn chỉ dựa vào một ý niệm không cam lòng mà ngự kiếm, ánh mắt đã lờ mờ, chỉ cảm giác nơi nào nguy hiểm thì đâm vào chỗ đó. Hơn nữa, trong tích tắc đâm ra đó, thanh kiếm lại như có sinh mạng, tự mình tìm kiếm những khe hở yếu ớt nhất đâm vào.
Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy mình như biến thành kiếm, biến thành một con sâu biết bay đang giãy giụa trong khoảng trời đất đen kịt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-dinh/2188801/quyen-1-chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.