Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, người trong cung đã bắt đầu bận rộn. 
Hà Tiến đưa cung nữ đến tẩm điện của Vũ Văn Tấn chuẩn bị thay hắn rửa mặt chải đầu, một lát nữa là đến giờ lâm triều. 
Hà Tiến duỗi tay đẩy cửa vào, cung nữ phía sau lập tức tiến vào, thắp nến trong phòng. Hà Tiến đi vào trong gian, mới vừa bước vào trước giường tẩm điện, liếc mắt một cái đã thấy Vũ Văn Tấn ngồi ở mép giường trên mặt đất. 
Mái tóc rối tung, mắt rũ xuống, chân trái chống lên, tay trái đặt hờ hững lên đầu gối trái. Có lẽ là do cả đêm không ngủ, thoạt nhìn tràn đầy ủ rũ, toàn thân lộ ra hơi thở yếu ớt. 
Hà Tiến vừa tiến đến là có thể rõ ràng nhìn thấy những tơ máu đỏ lừ dày đặc trong mắt, râu dưới cằm thì mọc lún phún. 
Hà Tiến thật cẩn thận ra tiếng nhắc nhở: “Bệ hạ, nên rửa mặt chải đầu, sau đó thượng triều.” 
Vũ Văn Tấn giương mắt xem, Hà Tiến cúi đầu, không nhìn thẳng hắn. 
Vũ Văn Tấn giơ tay đỡ trán, nhắm hai mắt hít một hơi thật sâu, rồi sau đó chậm rãi thở ra. Một đêm không ngủ, đau đầu muốn chết, còn phải thượng triều! 
Đáng chết, đêm qua tự dưng bốc đồng làm chi, sao tự dưng nhất thời cảm xúc tràn lan đồng ý cùng cái hệ thống gì đó hợp tác chứ! Chuyện biên cảnh hắn cũng quản không được, hắn chạy về đây làm cái gì!! 
Mất toi một cơ hội tốt có thể xa chạy cao bay, Vũ Văn Tấn tâm tình càng thêm khó chịu. 
Thấy hắn không động 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-sau-khi-trong-sinh-chi-muon-lam-ca-man/1108409/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.