Sáng sớm hôm sau
-Này, Mẫn Mẫn. Chàng làm sao thế tỉnh dậy đi coi.-Nguyệt Băng lo lắng nhìn Đào Mẫn. Cả đêm qua cậu không ngủ được. Sáng sớm lại như người mất hồn. Gọi mãi mà không có phải ứng.
-Mẫn Mẫn, thứ lỗi cho thiếp.-nói rồi cô cốc vào đầu của cậu một cái rõ mạnh. Mẫn Mẫn vẫn ngồi ấy. Nguyệt Băng tức lắm hét lớn vào tai cậu:
-Mẫn Mẫn, cứu thiếp.-cậu nghe tiếng hét của người yêu mới bừng tỉnh.
-Băng Băng, nàng làm sao thế?- cậu nhìn xung quanh hét lớn.
- Thiếp không sao? Mà chàng làm sao vậy? Hay là đang tử tưởng em nào hả? Thiếp cốc vào đầu như thế mà không thấy đau sao?- nàng nhìn thẳng vào mắt cậu hỏi.
-Không ta làm sao dám. Nghe nàng nói, bây giờ ta mới cảm thấy đau đấy.-cậu chối lấy chối để rồi mới nhận ra đầu mình đang đau một cách kinh khủng mới ôm đầu, lăn lộn kêu đau.
-Đáng đời chàng. Nghe đây.-nàng vừa nói vừa túm cổ áo cậu cậu. Giơ nắm đấm lên dọa- ât mà thấy chàng tư tưởng đến ai. Thì đừng trách thiếp vô tình, hiểu chưa?
-Rồi...rồi-cậu sợ hãi nói gật gật đầu.
-Ngoan!- nàng thả cổ áo nàng ra, xoa đầu cậu rồi cầm tay cậu lôi ra ngoài. Vừa đi, tay nàng nắm chặt lấy tay cậu kéo đi. Miệng cứ lải nhải cảnh báo cậu. Bé Băng không giữ thì thôi chứ đã giữ thì thôi rồi. Nàng cứ cầm tay cậu mà kéo đi, không để ý rằng có một cặp mắt đang dõi theo từng bước đi. Đó là Chiêu Khanh, hôm nay không hiểu sao hắm lại đến cái nơi chó ăn đá gà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-nguoi-la-cua-rieng-ta/90166/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.