-Ài!! Đau đầu chết đi được.-Nguyệt Băng từ từ ngồi dậy, đập vào đầu mình mấy cái. Bỗng nàng thấy tay mình vương vướng cái gì đó. Cúi xuống, nàng tròn mắt. Chiêu Khanh đang nắm lấy tay nàng, đầu ngả sang một bên. Mắt nhắm tịt, chắc hẳn hắn đã thức cả đêm qua để chăm sóc cho màng.
-A!Nguyệt Băng, nàng tỉnh rồi. Ta lo cho nàng quá-hắn giật mình tỉnh dậy nắm chặt tay nàng mà nói.
-Cảm ơn. Nhưng tôi không sao.-Nguyệt Băng lạnh lùng nói rồi cố gắng gỡ tay mình ra khỏi tay của hắn.
-Băng Băng à! Cho ta xin lỗi. Là lỗi của ta, là ta không tốt. Hãy tha thứ cho ta, được chứ?-hắn nói.
-Băng Băng, từ khi nào mà ngươi lại gọi ta bằng cái tên ấy vậy.-Nguyệt Băng nhăn mặt hỏi. Rõ ràng là nàng không hề thích cái tên ấy.
-Việc đó không quan trọng. Quan trọng là nàng đã khỏe lại.-Chiêu Khanh đánh trống lảng.
-Giờ ta đã khỏe rồi. Ta đã có thể về tẩm cung của mình được chưa?- nói rồi nàng ngồi dậy, đeo hài và bước xuống giường. Chẳng hiểu sao, chân nàng, nó không còn sức lực nữa. Nàng ngã quỵ xuống. Nhưng đã có một bàn tay đỡ lấy nàng. Nguyệt Băng quay lại thì thấy Chiêu Khanh, nàng hất tay hắn ra. Rồi cố gắng gượng dậy đi tiếp. Nàng lảo đảo, lấy tường làm điểm tựa mà đi. Bỗng nàng bị một lực nào đó nhấc bổng lên. Hắn đang bế nàng ư? Không, không hề. Hắn đang vác nàng trên vai mới đúng. Hắn vác nàng lên vai rồi đưa về cung Xuân Tình.
Về đến cung Xuân Tình
-Thả ta ra, thả ta xuống ngay- nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-nguoi-la-cua-rieng-ta/90158/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.