-Không, ta không đi, ta không đi đâu hết.-Nguyệt Băng tức giận nói.
-Lính đâu, lôi nàng ta đi.-Hắn ra lệnh. Hai tên lính chạy vào khoác lấy tay của nàng định lôi ra. Nguyệt Băng giãy giụa rồi lao về phía cửa hét:
-Ta không muốn, ta không làm gì sai cả.-Rồi không biết vấp phải thứ gì đó, Nguyệt Băng trực ngã thì Chiêu Khanh chỉ hét tên nàng rồi dùng chân đá vào bụng nàng ý muốn để nàng không bị ngã vào bậc cửa nhưng vì khoảng cách quá xa cho nên không đủ lực. Nguyệt Băng đổi hướng ngã, cổ nàng đập vào cạnh cửa và đầu đập mạng xuống đất. Nàng khẽ kêu lên rồi mọi thứ xung quanh nàng tối dần đi.
Khi tỉnh dậy, nàng ôm đầu, đầu nàng giờ đau như bua bổ. Nàng nhìn xung quanh, nơi này thật tồi tàn, bụi bặm, mạng nhên ở khắp nơi. Bỗng nàng nghe thấy một giọng nói:
-Nương nương, người tỉnh lại rồi thật may mắn.-Nguyệt Băng nhìn người đó hồi lâu rồi định cất tiếng hỏi nhưng......cho dù nàng cố gằng như thế nào thì không có một âm thanh nào phát ra từ cổ họng nàng. Tuy vô cùng hoảng loạn nhưng nàng vẫn cố giữ phong thái bĩnh tĩnh. Rồi khua tay dùng thủ ngữ để nói với cô gái đứng trước mặt mình. Nguyệt Băng khi trước là một tình nguyện viên sáng giá, cô được đánh giá là một trong những tình nguyện viên nắm được thủ ngữ nhanh và nhiều nhất. Cô gái ấy chưa rõ bèn nói:
-Nương Nương, Liên Liên không hiểu người nói gì.-Liên Liên nói. Nguyệt Băng lại lặp lại thủ ngữ lúc ấy một cách chậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-nguoi-la-cua-rieng-ta/2156443/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.