Vài phút sau, cả hai đi qua cửa sau của khu nhà và đến một hang động.
Cửa đã không còn ai trông coi nữa, phỏng chừng bọn họ đều chạy tới sân trước khu nhà rồi.
Lăng Túc Nhiên nhìn quanh thì thấy một người đàn ông trung niên đang ngồi thất thần trên mặt đất.
Quần áo trên người ông ấy đã sờn rách, gương mặt nhếch nhác, râu ria xồm xoàm, hai mắt hốc hác và hơi thở vô cùng yếu ớt.
Người đàn ông trước đây từng là phiệt chủ của Tài phiệt Tiêu Thiết, chính là Tiêu Bằng Hoàng!
Chỉ là, bây giờ đâu thể nhìn ra được dáng vẻ của phiệt chủ của Tài phiệt nữa, thậm chí còn không bằng người ăn mày ở ven đường.
Mộ Dung Thần Túc thực sự quá tàn nhẫn khi khiến con trai ruột của chính mình thành bộ dạng như thế này!
“Bố!” Tiêu Linh Tuyết chạy nhanh đến.
“Tuyết… Linh Tuyết?” Nghe thấy giọng nói của Tiêu Linh Tuyết, đôi mắt trống rỗng của Tiêu Bằng Hoàng chợt lóe lên một tia sáng hiếm có.
Hai bố con tồn tại được đến ngày nay, hoàn toàn dựa vào nhau mà hỗ trợ lẫn nhau, nếu không, bọn họ đã lựa chọn tự sát từ lâu rồi.
"Bố..." Tiêu Linh Tuyết đến trước mặt ông ấy, nước mắt không kìm chế được mà rơi lã chã, sau đó cô ấy đỡ Tiêu Bằng Hoàng đứng dậy và ngồi xuống một tảng đá lớn.
“Linh Tuyết…sao hôm nay con lại đến đây, hình...hình như vẫn chưa đến ngày tới thăm đúng không?” Tiêu Bằng Hoàng nói với vẻ khó khăn.
Ngừng một chút, khóe mắt của ông ấy liếc về phía Lăng Túc Nhiên, anh lại hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-ngam-cua-tieu-chau/1650246/chuong-300.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.