“Hửm?” Người đàn ông trung niên thoáng sửng sốt: “Có… có ý gì?”
“Từ ánh mắt đầu tiên ông nhìn chúng tôi thì ánh mắt của ông đã bán đứng ông.” Lăng Hạo thản nhiên mở miệng.
“Những người khác nhìn thấy chúng tôi đều rất kinh ngạc mà ánh mắt của ông lại hoàn toàn không giống, nhất là lúc nhìn tới cô Hàn, hoàn toàn là sắc mặt vui mừng khi con mồi tới cửa.”
“Mặt khác, trong trà của ông có bỏ thêm Huyền Hương thảo. Uống một ngụm xong, không tới ba phút thì sẽ hôn mê.”
“Tôi nói có đúng không?”
Tê!
Nghe được lời nói của anh, Hàn Đồng Linh ngồi một bên hít một ngụm khí.
Nếu biết trong trà có độc thì sao Ngài sứ giả còn uống chứ?
“Hửm?” Sau khi nghe được lời của Lăng Túc Nhiên, một cỗ sát khí tràn ra từ trên thân thể người đàn ông: “Anh là ai?”
“Nói cho tôi biết hang ổ của các người thì tôi sẽ tha cho ông một con đường sống!” Lăng Túc Nhiên thản nhiên mở miệng.
Bọn đạo chích cấp bậc này làm sao che giấu được trước mặt Vua vùng Tây Lưu chứ.
Từ lúc Lăng Túc Nhiên đi tới đầu thôn đã tra qua hơi thở của của người đàn ông bên ngoài nhà, trừ người trước mắt này thì những người khác chỉ là thôn dân bình thường.
Người này xen lẫn trong thôn xóm này, rất hiển nhiên là canh me người khác lên núi, nếu gặp được con mồi tất nhiên cũng không thủ hạ lưu tình.
“Hừ!” Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng.
“Thật là dõng dạc mà, mày đã uống trà rồi, một phút đồng hồ nữa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-ngam-cua-tieu-chau/1650230/chuong-284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.