"Không sao!" Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt mở miệng.
"Bên trong thạch động kia có vô số cổ khí, hẳn là vì vị cường giả kia không muốn hậu nhân xâm phạm nơi an nghỉ của ông ta nên đã lưu lại một chiêu chết người như vậy."
Trước đó, lúc ở trên chỗ đất trống, Lăng Túc Nhiên đã mơ hồ cảm giác được cổ khí kia đang sát phạt, mà sau khi anh đi tới nơi này, phỏng đoán trong lòng anh đã thành sự thật.
Cho nên anh mới có thể để cho đám người Thiên Môn tiến vào hang đá trước, nếu không làm sao đối phương có thể được vào trước chứ!
"Như vậy là sao?" Huyết La Sát nửa hiểu nửa không, lại gật đầu một cái.
Sau đó, Lăng Túc Nhiên và đoàn người lục đục tiến vào hang đá, Lương Tiến để lại một trăm quân Huyết Vệ canh giữ ở ngoài động.
Hai phút sau, mọi người đi xuyên qua một lối đi hẹp dài, sau đó đi tới một nơi trống trải bên trong sơn động.
Mọi người dõi mắt nhìn, sơn động cao mười thước, dài rộng tầm ba bốn trăm thước, trên nóc có vài chỗ có sơn thạch không lớn không nhỏ, ánh mặt trời chiếu qua cửa hang mà đi vào.
Bên trong sơn động, khắp nơi đều là thạch nhũ với các hình thái khác nhau, ở giữa có một con suối có chiều rộng hai thước, nước suối chảy róc rách.
Trừ thạch nhũ và suối ra, bên trong động còn có đất và một số thực vật, bao gồm mười mấy loại thực vật không rõ tên.
"Không nghĩ tới ở đây lại có một cái động trời!" Phán Quan quét mắt một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-ngam-cua-tieu-chau/1650220/chuong-274.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.