“Đại ca, điều Huyết Vệ quân vào thủ đô, Trịnh Thạc bên kia có khi nào không cho đi không?” Huyền Vũ sau khi ổn định cảm xúc, lên tiếng nói.
Trịnh Thạc, phó Đốc Soái quân Bắc Lưu, thường trú thủ đô, năm sân bay quân dụng trong thủ đô đều thuộc phạm vi quản lí của ông ta.
“Ông ta dám không cho, để Huyết Vệ quân san bằng sân bay của ông ta!” Bạch Hổ thô lỗ lên tiếng.
“Bạch Hổ, anh có thể đừng gây thêm phiền nữa không!” Huyền Vũ liếc anh ta một chút: “Kia là thủ đô, anh cho rằng là ở nơi khác à?”
“Ông ta sẽ cho đi!” Lăng Túc Nhiên nhàn nhạt mở miệng: “Đi thôi, thông báo một chút đi, sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát!”
“Tuân lệnh!” Ba người Chu Tước đồng thời gật đầu.
Sáng ngày thư hai, sáu giờ!
Bốn người Lăng Túc Nhiên đến sân bay.
Cả một tổ Huyết Vệ đã hoàn tất, trang phục chiến đấu đồng nhất, eo đeo chiến đao Huyết Ảnh, chuôi đao đều là màu đỏ sậm.
“Khấu kiến Đốc Soái!” Một trăm Huyết Vệ quỳ một gối xuống, cùng nhau hô to, đi tai nhức óc.
“Đứng lên rồi nói!” Lăng Túc Nhiên giơ tay lên một chút.
“Cảm ơn Đốc Soái!” Một trăm người lại hô to lần nữa, đứng thẳng người dậy, thân hình như đao.
“Báo cáo Đốc Soái, tổ Huyết Vệ số một đã đầy đủ, xin Đốc Soái chỉ thị!” Tổ trưởng tổ một là Viên Uy cao giọng xin chỉ thị.
“Đi đến thủ đô, tất cả mọi chuyện nghe theo chỉ lệnh của phó Đốc Soái Lục, không thể hành động ngông cuồng, nếu không xử theo quân pháp!” Lăng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-ngam-cua-tieu-chau/1650163/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.