“Phùng Húc, dẫn người của cậu đi giữ cửa nông trường, không cho bất cứ tên nào chạy thoát!”
Phán Quan gằn giọng nói một câu, thân hình nhoáng lên lao ra ngoài.
“Tuân lệnh!” Phùng Húc cao giọng đáp, sau đó dẫn chín tên binh sĩ Ảnh Môn lùi ra cổng.
“Phù phù phù!”
Một giây sau, cổ tay Phán Quan tiếp tục xoay chuyển, từng con dao găm nhỏ mang theo khí thế như sấm sét của vạn quân đang chém giết bị phóng ra ngoài.
Dưới sự tấn công dùng toàn lực của anh ta, mấy tên đàn ông mới cấp chiến tướng của đối phương căn bản không có chút khả năng nào để ngăn cản.
“Đùng đùng!”
Ánh sáng lạnh lẽo lóe lên, dễ dàng bổ đôi cơ thể của chín tên địch kia, không có kẻ nào ngoại lệ, bọn chúng chưa kịp kêu lên tiếng nào đã bỏ mạng.
“Đáng chết! Đúng là đáng chết!” Tên cầm đầu nhìn thấy tình hình này thì quát lên giận dữ.
Tay anh ta cầm đao, dùng tốc độ nhanh nhất để chém tới Phán Quan, khí thế trên người trong nháy mắt đã tăng vọt, thực lực chiến thần Đỉnh phong hiển lộ rõ ràng.
“Xẹt xẹt!”
Đao lớn trong tay anh ta quẹt ra mấy luồng sáng lạnh lẽo trong không trung, nhanh như chớp lao về phía Phán Quan, khí thế khiếp người.
Cùng lúc đó, tên Âm sai cấp chiến thần Tiểu thành còn lại của đối phương cũng đồng thời tấn công, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên.
“Có chút thú vị!” Đối với thế tấn công của hai người, mắt Phán Quan hơi nheo lại, bước lên trước hai bước, Lãnh Nguyệt loan đao đồng thời chém ra.
Lúc này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-ngam-cua-tieu-chau/1650119/chuong-173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.