Khụ khụ!
Viên Hoan bị sặc.
Binh sĩ Ảnh Môn kéo đến thủ đô chỉ là chuyện nhỏ, nhưng muốn kéo cả chiến đội Huyết Ảnh đến thì lại là một chuyện hoàn toàn khác!
Ngài sứ giả chắc chắc sẽ phải đối mặt với thách thức rất lớn.
“Chỉ có anh mới nghĩ ra được ý kiến cùi bắp này!” Lục Tần Nam tức giận trừng mắt nhìn Phán Quan: “Quân Tây Lưu tiến vào thủ đô, anh muốn đại ca của mình mang tội lớn sao?”
"Haha, đùa thôi!" Phán Quan nhếch miệng cười.
“Được rồi, cứ vậy đi!” Lăng Túc Nhiên đứng dậy nhìn về phía Phán Quan.
"Trong vòng một tháng này phải đến thủ đô một chuyến, nhất đinh phải bắt được về tên tội phạm bị truy nã cấp SSS của Ảnh Môn, nhất định phải khép lại vụ án ba năm trước!"
“Ngoài ra, lấy danh nghĩa của tôi công bố, từ nay trở đi, thu hồi lệnh truy nã Viên Hoan, thêm tên vào đền danh dự của Ảnh Môn, ban thưởng suốt đời vẻ vang!”
"Tuân lệnh!" Phán Quan mạnh mẽ gật đầu.
“Cảm ơn Ngài sứ giả!” Viên Hoan quỳ gối, vẻ mặt đầy cảm kích.
Anh ta biết rõ, bây giờ Ngài sứ giả đang bảo vệ an nguy của anh ta.
Thông báo này phát ra ngoài, nếu đối phương còn muốn động đến anh ta, cũng phải phải cân nhắc thật kỹ!
Nếu không thì chính là công khai muốn đối đầu với người của Ảnh Môn!
...Khoảng năm giờ chiều hôm sau, Lăng Túc Nhiên nhận được điện thoại của Tần Nhã Khiết.
"Bà xã, em đi tan làm rồi sao? Có chuyện gì vậy?" Sau khi nhận được điện thoại, Lăng Túc Nhiên cười cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-ngam-cua-tieu-chau/1650111/chuong-165.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.