Quả thật sự tín nhiệm của Minh Trạm dành cho Nội các là xưa nay chưatừng có, đã đến mức tột đỉnh, thế nên đối mặt với lời chất vấn của Vệthái hậu thì Lý Bình Chu lại khó có thể ứng đối. Nhưng dù sao Lý BìnhChu vẫn là người đứng đầu các Tướng quốc, trầm giọng lên tiếng, “Bệ hạđối với thần ân trọng như núi, thần lại thất nghi trước mặt Thái hậu,mạo phạm phượng uy của Thái hậu nương nương, thần thật sự hổ thẹn với sự tín nhiệm của bệ hạ.”
Lý Bình Chu kính cẩn dập đầu, cúi người xuống đất, “Thần vô cùng hổ thẹn, thật sự không xứng đáng tiếp tục đảm nhiệm chức vụ Tướngquốc.” Chiêu này của Vệ thái hậu thật sự quá độc ác, các đại thần viếttấu chương tạ tội là chuyện rất bình thường. Bất quá đem tấu chương tạtội lên Tập san Hoàng thất thì không chỉ làm mất mặt mà còn mất cả ủytín của một kẻ đứng đầu các Tướng quốc như Lý Bình Chu.
Ý của Vệ thái hậu chính là như thế. Mặc dù thế lực của Nội cácvà tôn thất cần phải được cân bằng, bất quá thế lực song phương cũng cần phải bị suy yếu trên một trình độ nhất định. Như vậy mới có thể đạp cái này xuống, nâng cái kia lên, bộc lộ quyền uy của Vệ thái hậu. Vệ tháihậu nói, “Ngươi mạo phạm ta, kỳ thật theo ý của ta thì đây chỉ là mộtchút chuyện riêng nhỏ bé, không ảnh hưởng đến quốc sự. Lý tướng lại một ý muốn đem quốc gia đại sự đặt vào chuyện riêng, chẳng lẽ Lý tướng muốnbáo đáp công ơn nặng như núi của Hoàng thượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-nan-vi/1401475/chuong-199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.