Minh Trạm tính toán thất bại, hắn xưa nay da mặt dày, cũng không sợ mất mặt, ủ rũ trở về nói với Nguyễn Hồng Phi. Nguyễn Hồng Phi cười đến đau cả bụng. Minh Trạm vỗ mép giường, “Thật sự là tiền mất tật mang. Ta còn phải đi làm chuyện đắc tội Minh Kỳ nữa chứ!” Minh Trạm nổi giận nhưng không dám trút lên đầu của Phượng Cảnh Kiền, cũng không nỡ trút lên đầu của Nguyễn Hồng Phi, chỉ đành xoay người trút lên đầu của đám triều thần. “Mẫu thân và Hoàng tổ mẫu đã lớn tuổi, nay lấy danh nghĩa Hoàng tổ mẫu, mẫu thân dẫn đầu, mặt khác còn có tôn thất nữ quyến và các cáo mệnh phu nhân vui vẻ tham dự, chuẩn bị góp vốn mở dược đường ở đế đô.” Minh Trạm miễn cưỡng ngồi trên long ỷ, miễn cưỡng nói, “Quy củ của mẫu thân thế này, phàm là lão nhân ngoài sáu mươi đến dược đường chẩn bệnh thì chỉ lấy phí một nửa, ngoài tám mươi thì hoàn toàn miễn phí. Trước tiên thử mở một hai dược đường, nếu dân chúng cảm thấy tốt thì ngày sau lại mở ở những nơi khác. Trẫm nghĩ đây là việc thiện, lại là các nữ quyến tự mình quyên góp bạc, không có đạo lý không ủng hộ. Các ngươi cảm thấy thế nào?” “Hoàng thượng thánh minh.” “Thứ nhất, trẫm không bỏ bạc ra; thứ hai, trẫm không lo liệu chuyện này, các ngươi khen nhầm người rồi.” Minh Trạm châm chọc đám tiểu quan bên dưới. Đám tiểu quan quả nhiên thức thời, lập tức hô to, “Bệ hạ, thứ thần nói thẳng. Nay bệ hạ đã đăng cơ, vậy mà ngày ngày phải đến Trấn Nam Vương phủ từ sáng sớm, bệ hạ hiếu thảo đến mức này, làm sao có thể để mẫu thân của mình vẫn ở vị trí Vương phi. Bệ hạ là vua của một nước, thê tử của bệ hạ là Hoàng hậu, mẫu thân của bệ hạ là Thái hậu! Nay Thái hậu là mẫu nghi thiên hạ, vậy mà bị ép phải ở ngoài cung, lại chỉ có thể tạm cư nơi Vương phủ. Bệ hạ làm sao có thể chịu được, thần tử như chúng ta làm sao có thể an lòng được? Thần thỉnh bệ hạ dẫn bá quan cung nghênh Thái hậu vào cung!” Trên đời này cũng không thiếu gì kẻ dệt hoa trên gấm! Kỳ thật rất nhiều người đã sớm mềm lòng đối với chuyện Vệ vương phi tiến cung. Đây là mẫu thân của Hoàng thượng, mỗi sáng sớm mỗi đêm khuya Hoàng thượng đều phải đi thỉnh an, như vậy mặt mũi của hoàng thất bị vứt ở đâu. Chân chính mất mặt là đám đại thần. Hơn nữa Minh Trạm vừa mới đăng cơ, đại thần các ngươi liền để cho Hoàng thượng xuất cung thăm mẫu thân, cái mũ thần cường chủ nhược chắc chắn đã bị úp lên đầu. Minh Trạm thì chẳng thành vấn đề đối với cái danh thần cường chủ nhược, cũng không phải là hắn mất mặt. Tương phản, hiện tại các sĩ tử đến đế đô dự thi ân khoa mùa xuân, ai chẳng biết Hoàng đế bệ hạ mỗi ngày phải tranh thủ xuất cung hai lần vấn an mẫu thân. Có đám tiểu quan dẫn đầu, quần thần đều tỏ vẻ: Đã đến lúc nên đón Thái hậu lão nhân gia vào cung. Minh Trạm nhìn thấy ngay cả Lý Bình Chu cũng thấp đầu thì bèn mỉm cười, “Hảo, nếu các ái khanh đều thỉnh tấu, trẫm thân là nhi tử, đương nhiên càng hy vọng mẫu thân dọn vào trong cung. Khâm thiên giám, chọn ngày hoàng đạo, trẫm sẽ đích thân dẫn bá quan nghênh đón mẫu thân tiến cung.” Thầm nghĩ: xem như các ngươi thức thời, lão tử đỡ phải xuất ra chiêu sau! Lý Bình Chu lại hỏi chuyện quan chủ khảo kỳ ân khoa lần này, Minh Trạm tính toán một chút, “Hiện tại cách kỳ ân khoa còn đến một tháng, không cần gấp, trẫm muốn suy nghĩ kỹ càng.” Thi ân khoa mùa xuân sẽ mất chín ngày, bình thường thời gian diễn ra cuộc thi sẽ là cuối tháng hai đầu tháng ba, cho nên mới xưng là ân khoa mùa xuân. Địa điểm thi vẫn giữ nguyên từ nghìn xưa đến giờ — trường thi. Đến lúc đó, thí sinh sẽ được phân cho mỗi người một buồng thi, y phục thức ăn, ngay cả bồn cầu cũng phải mang theo. Ngồi suốt chín ngày, vì đề phòng gian lận, chỉ cho phép mặc đan y. Nếu sợ lạnh thì có thể mặc thêm vài lớp. (đan y = áo mỏng, áo đơn) Nghĩ đến thể chất của thư sinh đi, buổi tối làm sao chịu đựng nổi? Vì vậy, chín ngày ở đây, có thể bước ra trường thi cũng không nhiều lắm. Minh Trạm nhập gia tùy tục, cũng không thể vừa lên đài liền trực tiếp sửa lại quy củ của người ta. Bất quá, thoáng thay đổi một chút vẫn có thể, hắn chuyển thời gian ân khoa mùa xuân vào đầu tháng năm, xuân về hoa đua nở, buổi tối cũng không phải đặc biệt quá lạnh, ban ngày cũng không quá nóng. Tuy rằng thí sinh vẫn ru rú trong buồng thi của mình, nhưng đối với hai tháng cuối đông và đầu xuân thì ít nhất thời tiết vẫn thoải mái hơn rất nhiều. Minh Trạm thấy các đại thần sốt ruột vì chuyện xác định quan chủ khảo thì hắn càng chần chừ, trước tiên nói ra danh sách quan giám thị, còn quan chủ khảo thì không đề cập đến. Hiện tại hắn đang chuẩn bị đón lão nương vào cung. Vào cung cũng không có nghĩa là vào cung, hơn nữa Vệ vương phi là mẫu thân của Minh Trạm, thân phận cao quý. Trước tiên Minh Trạm lệnh cho thị đọc học sĩ nghĩ ra chiếu thư phong mẫu thân làm Thánh mẫu hoàng thái hậu, đương nhiên hiện tại không cần phải đưa ra. Đợi cho Khâm Thiên Giám chọn được ngày lành, Minh Trạm muốn ngồi liễn xa, dẫn dắt bá quan văn võ, đích thân đến Trấn Nam Vương phủ nghênh đón Vệ vương phi vào cung. Tại Chiêu Đức cung tuyên chiếu chỉ sắc phong Thánh mẫu hoàng thái hậu, bá quan văn võ hành lễ trước mặt Hoàng thái hậu. Hoàng thái hậu di giá Thọ An cung, các công chúa và cáo mệnh phu nhân hành lễ với Hoàng thái hậu. Sau đó là yến hội chúc mừng. Triều thần cân nhắc, cho dù thế nào thì cũng phải mất hai tháng, đại lễ phục của Thái hậu bao gồm mũ phượng, kim ấn, kim sách, tất cả cũng phải chuẩn bị ít nhất là một tháng. Ai ngờ tân nhậm Tổng quản Nội vụ phủ Tống Thanh Thành lại dâng lên phượng bào, mũ phượng, kim ấn, kim sách ngay vào lúc này, tiền nhiệm của hắn vì vấn đề chi tiêu phung phí mà bị Minh Trạm sung quân đưa đến nơi thâm sơn hẻo lánh, từ khi Tống Thanh Thành nhậm chức Tổng quản Nội vụ phủ thì luôn trung tâm với Hoàng thượng. Minh Trạm nói, “Ta cho, ngươi có thể lấy. Ta không cho, ngươi không thể đụng vào. Lời nói này của ta, ngươi chẳng những nghe mà còn phải nhớ kỹ, khắc sâu vào lòng.” Minh Trạm sẽ không nói đến những lời trung thành đền nợ nước này nọ, hắn mà nói những câu như thế thì sẽ cảm thấy toàn thân sởn gai ốc, vì vậy chỉ thản nhiên chỉ điểm Tống Thanh Thành vài câu. Tống Thanh Thành lại cảm thấy Hoàng đế bệ hạ sâu xa khó hiểu, hắn vừa mới nhậm chức Tổng quản Nội vụ phủ, vốn rất nơm nớp lo sợ, bị Minh Trạm nói vài câu không âm cũng không dương như vậy, trong khoảng thời gian ngắn Tống Thanh Thành ngoại trừ trung thành thì chỉ có trung thành. Vì vậy Minh Trạm phái hắn lặng lẽ chuẩn bị lễ phục cho Thái hậu, Tống Thanh Thành quả nhiên là một chút phong thanh cũng không dám tiết lộ ra ngoài, giữ kín nghiêm mật. Nay Nội vụ phủ dâng lên lễ phục, Minh Trạm lập tức thưởng thêm cho mọi người trong Nội vụ phủ một tháng bổng lộc, động tác cực kỳ nhanh, làm cho tất cả triều thần đều trợn mắt há hốc mồm. Minh Trạm cố ý gọi Khâm Thiên Giám bước ra khỏi hàng, quan sát lão nhân này vài lần rồi uy hiếp, “Năm ngoái địa chấn, ta vẫn nhớ kỹ việc ngươi xem thiên tượng khi ấy. Ừm, cả chuyện mùa đông năm trước ta tìm ngươi hỏi khí tượng, không ít người đã hỏi thăm ngươi, có phải ngươi đã tiết lộ tin tức ra ngoài đúng không?” Bộ dáng của Khâm Thiên Giám như muốn ngất xỉu, quỳ rạp xuống đất, run rẩy, muốn nói cũng không nói nên lời. Minh Trạm phất tay, chừa lại cho Khâm thiên giám một lối thoát, “Đứng lên đi.” Địa vị của Khâm thiên giám tuy rằng chức quan không cao, nhưng đôi khi sẽ được dùng như một nước cờ, Võ Tắc Thiên cũng có thể trúng chiêu thì đã có thể thấy rõ uy lực của nó, vì vậy không thể không phòng. Minh Trạm lại liếc mắt nhìn đám quần thần bên dưới, trước tiên là cảnh cáo, nếu ai muốn xuất thủ đoạn gì thì cũng đừng xem hắn là kẻ ngốc. “Lễ bộ và Nội vụ phủ chuẩn bị cho Thái hậu hồi cung.” Âu Dướng Khác và Tống Thanh Thành vội vàng lĩnh chỉ. Việc Vệ vương phi vào cung phải kéo dài chừng hai tháng mới giải quyết ổn thỏa, Minh Trạm bãi triều, sau khi dùng ngọ thiện xong thì liền nói với Nguyễn Hồng Phi. Nguyễn Hồng Phi dùng chiết phiến gõ vào lòng bàn tay, cười nói, “Hảo hảo, đợi Vệ tỷ tỷ ngồi lên chính vị ở Thọ An cung thì để xem tiểu tiện nhân lão cha nhà ngươi sẽ thỉnh an nàng như thế nào?” Minh Trạm sặc ra một ngụm nước mật, liếc mắt nhìn Nguyễn Hồng Phi, “Ngươi gọi mẫu thân của ta là gì?” Cái gì mà tỷ tỷ đệ đệ, hứ! “Chúng ta đã sớm quen biết, gọi một tiếng Vệ tỷ tỷ là hợp lý rồi.” “Ôi chao ôi chao, Nguyễn đệ đệ, Nguyễn đệ đệ, hừ!” Minh Trạm bốc lên dấm chua, ầm ĩ một trận nhưng không phát hỏa, xô tới đẩy lui Nguyễn Hồng Phi một hồi, “Ngươi đừng có nhận thức tỷ tỷ đệ đệ lung tung như vậy nữa, ngươi gả cho ta rồi, phải gọi theo ta, cứ gọi mẫu thân là được. Nếu sợ là không thân thiết thì ngươi có thể gọi nương cũng được.” Nguyễn Hồng Phi nắm lấy cổ tay của Minh Trạm, nhẹ nhàng túm lên giường, đánh một cái vào mông của Minh Trạm. Minh Trạm cảm thấy thật mất mặt, than thở vài câu, “Ngươi đừng hễ một chút lại đánh mông ta, ban ngày ban mặt, để người khác nhìn thấy thì phải làm sao đây.” “Diêu thêm một chút là được rồi.” Nguyễn Hồng Phi xoa nhẹ vài cái, thì thầm bên tai của Minh Trạm. “Xí!” Minh Trạm tỏ ra không phục, căm giận nói, “Ngươi mù rồi sao, mông của ta vậy mà vẫn chưa diêu hay sao? Ngươi sờ sờ thử xem.” Tự đưa mông lên cho Nguyễn Hồng Phi sờ, thấy Nguyễn tặc sắp sửa đắc thủ thì Minh Trạm bỗng nhiên cười đắc ý, nắm lấy cổ tay của Nguyễn tặc, vừa nhướng tiểu lông mày vừa cười xấu xa, “Biết là ngươi sẽ chiếm dụng ta mà, cho ngươi thèm chết luôn!” Lúc lắc bỏ chạy, chạy đến cửa lại quay đầu để lại một câu, “Giữa trưa đừng dùng bữa, ta gọi bọn họ truyền lời, chúng ta đến chỗ của mẫu thân dùng bữa.” Nguyễn Hồng Phi phất tay. Minh Trạm vội vàng dẫn theo Hà Ngọc và Lý Kim Phúc đến thượng thư phòng. Nay Minh Trạm làm đương gia, mọi việc đều phải chú ý lề thói lễ pháp, canh mấy đến thượng thư phòng để nghị sự đều có quy định cụ thể. Không có tình huống đặc biệt thì Minh Trạm sẽ không đến muộn. Minh Trạm còn đạo vài câu danh ngôn: Đúng giờ là mỹ đức của đế vương. Là một đế vương tuổi trẻ lại có chủ kiến, rốt cục Minh Trạm vẫn thoáng sửa lại quy củ của thượng thư phòng, hắn đề bạt sáu vị thám hoa tuổi từ thanh niên đến trung niên để làm bí thư cho hắn. Sau khi Nguyễn Hồng Phi biết được chuyện này thì đã ê răng một hồi lâu. Minh Trạm thản nhiên nói, “Phi Phi nhà ngươi xuất thân từ thám hoa, ta đây chính là yêu ai yêu cả đường đi lối về.” Trong đó có một Thám hoa là nhi tử của An Duyệt công chúa: Trịnh Khai Tuấn, Minh Trạm và các đại thần nghị sự phê duyệt tấu chương, hắn thì lười viết, cho nên lệnh cho Trịnh Khai Tuấn viết ngự phê theo thánh ý. Hà Ngọc cầm ngọc tỷ, phê một cái, đóng dấu một cái. Trước kia ở Trấn Nam Vương phủ thì Phạm Duy và Phùng Trật đảm nhiệm chuyện này. Minh Trạm nhìn thấy Trịnh Khai Tuấn, thuận miệng hỏi, “Phụ thân của ngươi có về hay không?” Theo thánh chỉ của hắn thì đáng lý đã lên đường không ít ngày. Trịnh Khai Tuấn xuất thân danh môn, lão cha là An Định Hầu, lão nương là An Duyệt công chúa, lão cha của hắn còn nhậm chức Diêm vận sứ, quả nhiên là công việc béo bở. Trịnh Khai Tuấn kính cẩn đáp, “Phụ thân của thần đã đến đế đô, chẳng qua…..chẳng qua thân mình không thích hợp……” “Ấp a ấp úng cái gì? Chẳng lẽ là đang giả bệnh ư?” Minh Trạm ngồi xuống, thuận miệng nói vài câu liền thấy thái dương của Trịnh Khai Tuấn toát mồ hôi, thật là đã gây khó dễ cho tiểu soái ca, bèn giải vây cho Trịnh Khai Tuấn một câu, “Hay là có ẩn tình gì khó nói?” Lý Bình Chu tiến đến hành lễ, Minh Trạm liếc mắt nhìn đám lão nhân mặt dày này, nâng nâng tay, đám người an tọa, bắt đầu thảo luận chính sự. Hiện tại đế đô có một đại sự, chính là ân khoa mùa xuân. Trước tiên Âu Dương Khác nói về tình hình chuẩn bị trường thi, phòng ốc dột nát phải được tu sửa để tránh bị dột mưa. Đồng thời thi sinh có hoàn cảnh khó khăn sẽ được dọn vào chùa để tránh lưu lạc đầu đường xó chợ, làm mất mặt Hoàng thượng. Tầm quan trọng của ân khoa mùa xuân còn quan trọng hơn cả thi vào cao đẳng Toàn bộ thí sinh tham dự ân khoa mùa xuân có số lượng khoảng bốn ngàn cử nhân, trong đám cử nhân này chỉ tuyển ba trăm tiến sĩ. Minh Trạm thật phát sầu thay đám thư sinh, vẻ mặt trách trời thương dân, thở dài, “Tuy trong chùa có thể ở, nhưng thức ăn trong chùa đều là đồ chay, chỉ có ăn cho đỡ đói mà thôi. Thư sinh tham gia ân khoa mùa xuân đều là đại nam nhân vóc dáng đỉnh đạc, cứ ăn rau xanh đậu hủ mãi như vậy thì không biết có vượt qua nổi chín ngày thi hay không nữa. Cứu cấp không cứu cùng, truyền khẩu dụ cho Nội vụ phủ, ngân bổng của trẫm giảm phân nửa, chừa ra chút bạc, đem năm vạn bạc đến Lễ bộ. Có còn hơn không, mỗi vị sĩ tử được phát năm lượng bạc. Khi thật sự khó khăn thì ít nhất có thể lấy ra sử dụng. Văn võ sĩ tử đối xử bình đẳng, mắc công lại nói trẫm bất công.” (Cứu trường hợp khẩn cấp, không cứu người cùng khổ) Minh Trạm thực hiện loại thủ đoạn thi ân nho nhỏ này, chi ít bạc mà lại có thể tuyên truyền được rộng rãi. Bản thân hắn cũng bài xích cái loại không có chuyện gì mà cứ phô trương mấy chục món ăn, hơn nữa mỗi khi đến tất niên thì lại bày ra cả bàn tiệc lớn, mấy trăm món trải ra gần cả nửa dặm, vừa nhìn thấy đã hoa mắt. Còn nữa, ngày thường y phục của Minh Trạm là mỗi tháng có ba mươi bộ ngoại bào, nội y ba mươi bộ, thường phục ba mươi bộ, áo choàng áo lông ba mươi bộ, trên cơ bản đây chỉ là một phần chi phí mà thôi. Minh Trạm cảm thấy chính mình có lẽ đã quen với cuộc sống đời trước, thật sự không thể tiêu thụ được loại phô trương này, chẳng qua hắn suy nghĩ chu toàn, hắn đến từ Vân Nam, đột nhiên cắt giảm chi tiêu thì sẽ bị nói là quê mùa, ôi chao, thôi đành tỏ ra cao quý, trong cung còn có Thái thượng hoàng và Thái hoàng thái hậu cùng các thái phi! Chợt cắt giảm vô cớ thì chắc chắn sẽ bị oán thầm. Không có cớ gì tốt, cho dù là chuyện tốt thì cũng sẽ đắc tội với mọi người. Vì vậy tuy rằng khi dùng bữa Minh Trạm có phái người giảm bớt chút thức ăn nhưng không hạ chỉ cắt giảm chi phí, chỉ một mình hắn tiết kiệm mà thôi, vô cùng hữu hạn. Nay thật sự là buồn ngủ liền có người đưa cho cái gối, vừa giảm được bạc, vừa được danh. Dù sao hắn cũng đã tính hết rồi, giảm xuống sẽ không có xu hướng tăng lên. Tính toán như vậy, cho dù chuyện ban thưởng sĩ tử ân khoa mùa xuân sẽ thành lệ thì mỗi ba năm chi tiêu mất bốn vạn lượng, chia đều mỗi năm chỉ mất khoảng hơn một vạn lượng mà thôi. Còn trong cung thì sao? Hắn giảm ngân bổng, cho dù Ngụy Thái hoàng thái hậu và Phượng Cảnh Kiền không giảm thì chẳng lẽ các phi tần không biết xấu hổ mà không tự giảm hay sao! Tính như vậy, một năm ít nhất có thể tiết kiệm hơn mười vạn bạc! Minh Trạm nhịn không được mà vui vẻ một hồi, thầm thì cười hí hí hí ra tiếng. Khiến cho vài vị đại thần sững sờ cả người, bọn họ chưa nói cái gì, vị này lại không thích nghe những lời nịnh hót, nhưng bọn họ đã cao hứng hô to Hoàng thượng thánh minh như những người Mông Cổ bị mất trí. Minh Trạm nở nụ cười rồi nói, “Cứ quyết định như vậy đi. Các sĩ tử tham dự ân khoa mùa xuân phải chứng minh thân phận thì mới được phát bạc. Bảo Khắc bản tư đi in ấn biên lai, ai lĩnh bạc thì ký tên lấy dấu vân tay, sau đó Lễ bộ đem biên lai và bạc cho Nội vội phủ cùng nhau đối chiếu, Mau chóng giải quyết ổn thỏa chuyện này đi.” Minh Trạm xử trí sự vụ tương đối gọn gàn, đến giữa trưa thì những chuyện đại sự đã được ấn định, liền lệnh mọi người về nhà dùng bữa. Lý Bình Chu không đi, chuẩn bị cùng Minh Trạm nói một chút chuyện riêng tư. Minh Trạm vội vã xuất cung, nói thẳng, “Lên xe rồi nói, trùng hợp ngươi đến Trấn Nam Vương phủ cùng ta dùng bữa luôn đi.” “Bệ hạ, thần nay đã già, muốn từ quan về quê dưỡng lão.” Lý Bình Chu quỳ mạnh xuống đất. Minh Trạm biết bữa trưa này ăn không được, bèn nháy mắt với Hà ngọc, Hà Ngọc lanh lợi đi xuống truyền lời, để Trấn Nam Vương phủ đỡ mắc công chờ đợi, thuận tiện dẫn xuống đám tiểu thái giám ở trong phòng. Nâng dậy Lý Bình Chu, Minh Trạm cảm thấy khó hiểu, “Ngươi không còn nhỏ, nhưng xương cốt vẫn nhanh nhẹn gọn gàng, vì sao lại muốn từ quan..” Ra hiệu cho Lý Bình Chu ngồi xuống ghế. Lý Bình Chu không đáp, chỉ nói thẳng, “Lần này chức quan ân khoa chủ khảo có quan hệ trọng đại, đợi lão thần đi rồi, bệ hạ chọn một người đứng đầu Nội các, cũng có thể giao chức vị chủ khảo cho người nọ.” “Có phải ngươi sợ ta ghi hận ngươi ngăn cản chuyện nghênh đón mẫu thân tiến cung hay không?” Minh Trạm hỏi thẳng. Lý Bình Chu trở nên bối rối một chút, nhưng vẫn bướng bỉnh nói, “Thần trung với triều đình, trung với Hoàng thượng, không hề sợ hãi.” “Thì đúng rồi.” Minh Trạm thở dài, bây giờ mà còn phải để ý đến đạo sư, hắn nói với Lý Bình Chu, “Ngươi xuất phát từ công tâm, mặc dù khiến ta bị khó xử mấy ngày nay nhưng ta cũng sẽ không nhân việc này mà gây rắc rối cho ngươi. Còn nữa, ta vừa mới đăng cơ, tự nhận cũng không phải là hôn quân vô năng. Kế tiếp trong triều còn rất nhiều chuyện phải làm, Tây Bắc Thát Đát, hàng hải Đông Nam, còn chuyện cải cách thuế muối, tất cả đều là đại sự. Ngươi làm quan ngay thời Đức Tông hoàng đế, bị Tiên đế giáng chức, khi phụ hoàng đăng cơ thì mới được trọng dụng, thanh liêm ngay thẳng, nổi bật trong triều. Đến phiên trẫm, ngươi trở thành lão thần tứ triều. phụ hoàng đã vì thịnh thế mà tạo nên căn cơ tốt nhất, thịnh thế kéo dài đến phiên trẫm. Cả đời này con đường làm quan của ngươi chịu cảnh nhấp nhô, tuy rằng tính tình có chút cứng rắn, nhưng trẫm vẫn cảm thấy ngươi là thanh quan hiếm thấy, ngươi vừa thanh liêm vừa có năng lực, như vậy thì lại càng hiếm thấy hơn nữa.” “Nói tiếp đến chuyện mẫu thân tiến cung đi.” Minh Trạm thở dài, “Ta biết rất rõ tâm tư này của các ngươi, các ngươi cũng tự hiểu rõ, từ trước đến nay nữ nhân nhiếp chính thì chỉ có một loại tình huống, chính là tử nhược mẫu cường. Ngươi cảm thấy ta sẽ như vậy hay sao?” “Vả lại, tiểu hoàng tử đến nay vẫn được dưỡng bên ngoài cung, ngày sau hoàng tôn đứng vào vị trí của mình thì mọi chuyện làm sao có thể đơn giản cho được! Chẳng lẽ chỉ có huyết thống hoàng thất mới xứng làm đế vương thôi sao?” Minh Trạm nói, “Dạy dỗ hoàng tôn là chuyện đại sự, nay chỉ có quân thần chúng ta, ngươi vỗ ngực nói một câu đi, Thái hoàng thái hậu mặc dù không tính là già nhưng có khả năng nuôi dạy hoàng tôn hay không?” “Không chỉ nói đến việc nuôi dạy hoàng tôn, chúng ta đều biết rõ tính tình của Hoàng tổ mẫu, nếu lúc trước Hoàng tổ mẫu có tài nhiếp chính thì triều đình tuyệt đối sẽ không như ngày hôm nay!” Minh Trạm thở dài, “Số mệnh của mỗi người đều do mỗi người tự nắm lấy. Hoàng tổ mẫu không thể dạy hoàng tôn, các thái phi thái tần khác càng không có tư cách này, trẫm chỉ có hai phi tử, cũng không đủ năng lực để đảm nhiệm. Còn nữa, trẫm lấy thân phận là hoàng điệt để đăng cơ, ngày sau nên suy tính vì quan hệ của Trấn Nam Vương phủ và đế đô, vì thế trẫm mới muốn mẫu thân vào cung.” “Suy bụng ta ra bụng người, các ngươi làm đại quan, các ngươi cũng muốn thê tử được hưởng đặc quyền, thỉnh phong cho mẫu thân! Trẫm làm Hoàng đế, chẳng lẽ lại uất ức mẫu thân của mình?” Minh Trạm vuốt ve sam y mềm mại trên người, nhẹ giọng nói, “Lý khanh à, trẫm cũng là người, không phải thánh nhân, càng không phải thần tiên.” “Mặt khác, cho dù trẫm không phải thánh nhân hay thần tiên, bất quá vẫn có chút trí tuệ.” Minh Trạm cầm lên tách trà rồi uống một ngụm, “Trên đời này chẳng có chuyện gì là chuyện riêng. Các ngươi có ý kiến khác trẫm, nói ra, làm ra thì cũng không sao. Chỉ cần tấm lòng tốt là được rồi, cho dù ý kiến đối lập thì trẫm cũng sẽ không ghi hận trong lòng.” “Ngươi nghĩ xem, vì sao trẫm lại đi một vòng lớn như vậy để nghênh đón mẫu thân vào cung, lúc trước trẫm ở đương triều chỉ mới nhắc khéo thì các ngươi đã bày ra bộ dạng câm điếc, trẫm cũng không phải kẻ ngốc, biết các ngươi không nguyện ý.” Minh Trạm lạnh nhạt nói tiếp, “Nói đi cũng nói lại, trẫm đã đăng cơ, muốn nghênh đón mẫu thân vào cung thì có cả trăm ngàn cách. Nếu lúc ấy trở mặt ngay tại đương triều thì cùng lắm là bãi nhiệm vài vị đại thần, cũng có thể lập được quân uy. Trăm ngàn biện pháp đó thì trẫm không cần các ngươi dạy cũng đã biết rõ. Trẫm phí công nhiều như vậy, vòng vèo cả một quãng đường dài, chẳng lẽ là vì để cho ngươi từ quan hay sao?” Lý Bình Chu bị Minh Trạm nói như thế thì suýt nữa đã đỏ bừng nét mặt già nua, vội vàng nói, “Lão thần không dám.” “Đây không phải là vấn đề có dám hay là không, thật sự là ngươi không hiểu rõ trẫm a.” Minh Trạm hừ hai tiếng, nhếch khóe môi, nói với Lý Bình Chu, “Ngươi đi ra ngoài hỏi thăm thử xem, bình thường những kẻ đắc tội trẫm phải nhận kết cục gì?! Nếu trẫm mà giận ngươi thì còn để cho ngươi yên ổn ở chỗ này từ quan với trẫm hay sao?” Minh Trạm bỗng nhiên lộ ra sắc mặt ác bá, càng khiến Lý Bình Chu không dám nói chuyện, cũng không thể dập đầu tạ ơn, cảm tạ Vạn tuế gia đã không ghi hận hắn. Minh Trạm thở dài một tiếng, “Dù sao chính ngươi cũng biết rõ, nếu là vì mẫu thân tiến cung mà ngươi từ quan thì ngươi cứ từ quan đi. Mặc dù trẫm rất tiếc, cũng muốn cùng ngươi sánh vai lập nên thịnh thế, nhưng dù thế nào đi nữa thì trẫm cũng không thể xem ngươi quan trọng bằng mẫu thân. Nếu sợ đắc tội trẫm thì ngươi cứ từ quan. Nhưng nói thật, vài ba chiêu trò của ngươi chẳng đắc tội được trẫm đâu.” “Được rồi, ngươi trở về ngẫm lại đi. Ngẫm xong rồi đến nói với trẫm.” Lý Bình Chu vốn nghĩ rằng Minh Trạm đối với hắn cực kỳ lãnh đạm, có lẽ là ngại hắn. Dù sao hắn cũng đã từng tuổi này, phụng dưỡng tam đại đế vương, cũng đã mệt mỏi. Đơn giản là hảo tụ hảo tán, nhân cơ hội từ chức, làm sao ngờ đến Minh Trạm tuôn một mạch vừa đấm vừa xoa, khiến hắn có chút do dự. Dù sao Lý Bình Chu đã làm đến địa vị này thì có ai lại muốn từ chức cơ chứ? Mấu chốt là Minh Trạm không dễ sống chung, cả cái nhà này cũng không dễ sống chung, hắn đắc tội Minh Trạm, đắc tội mẫu thân của Minh Trạm, gián tiếp đắc tội tỷ tỷ của Minh Trạm, Lý Bình Chu cảm thấy mình sớm nên từ chức thì còn có đường sống để đi. Nhưng hôm nay lại bị Minh Trạm vô tư khuyên nhủ cho thông suốt, đáy lòng lại có chút dao động. Dù sao Minh Trạm bảo hắn hảo hảo ngẫm lại, hắn bèn hành lễ rồi chuẩn bị về nhà cẩn thận nghiền ngẫm, chân vừa mới bước đến cửa thì liền thấp thoáng nghe thấy Minh Trạm nói thầm một câu, “Đã từng tuổi này mà còn bày đặt làm nũng….” Lý Bình Chu vừa nhấc chân lên thì lập tức bị cứng đờ, thân mình loạng choạng ngã về phía trước, theo quán tính mà bẹp một cái, chụp ếch ngay bậc cửa cao nửa thước. Sau đó, Minh Trạm còn âm thầm đặt biệt danh cho Lý Bình Chu là: Lý làm nũng. Sau khi Lý đại nhân biết được thì suýt nữa đã hộc một ngụm máu vào trên mặt Minh Trạm ngay tại Chiêu Nhân cung! Khinh người quá đáng mà! ………..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]