Hoàng đế không nói gì nhìn theo Ngự Sử đi xa, một lát, đột nhiên phục hồi tinh thần: “Nguy rồi, hắn không có võ công!”
Ngự Sử quơ khối ngói đi nhanh tới, mục tiêu minh xác, khí thế hừng hực! Trong hỗn chiến đao thương đến trước mặt, nhưng hắn thấy chết cũng không sờn quyết tâm! Tại giờ khắc hỗn chiến trên chiến trường, hắn giống như đứng trong triều đình mắng to hoàng đế, sát khí như đâm thẳng vào mấy tử sĩ đang bảo vệ lục hoàng tử!
“Nghịch —— tặc —— ôi chao—— ôi chao—— ôi chao—— ôi chao—— ôi chao—— phác thông.”
Ngự Sử đang chạy cầm trong tay khối ngói “phác thông” ngã xuống. Hoàng đế thở hồng hộc thu hồi tay vừa đánh vào sau gáy hắn, dưới sự bảo vệ của thị vệ kéo Ngự Sử lui lại hậu phương an toàn.
Bên kia, phiên bang chính sử quơ cây gậy trúc đồng dạng khí thế hừng hực, trong miệng hô to tiếng phiên bang rỗng tuếch, gặp người giết người, gặp phật giết phật phật, ở giữa chiến trường là một binh sĩ mũi cao mắt sâu! Đối phương xoay người lại ứng chiến, một vài người trúng gậy, lập tức ngã lăn xuống đất.
Chính sử chống cây gậy trúc, thoả mãn đắc ý nói ra ác khí, cúi đầu nhìn những người không may dưới chân.
“… Ôi chao? Ta nhận sai…”
Tướng quân giơ cao cự cung, hung hăng chặt xuống cái ót của chính sử, “phác thông” một tiếng chính sử cũng ngã xuống.
Tướng quân nhìn cảnh tượng, không hề áy náy mà nói: “Ai nha, ta cũng nhận sai.”
Hoàng đế kéo Ngự Sử
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hoang-de-la-ga-dai-luu-manh/2252748/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.